Điền Khởi Phong đang tận lực tranh thủ thời gian.
Giang Mạt Hàn đứng hồi lâu, cuối cùng vẫn đồng ý.
Bây giờ cô vẫn còn sống đã là may mắn lớn nhất đối với anh, anh không nên vì tình cảm mà khiến cô bất an.
Nhưng thời gian một tháng quả thật khó nhịn, một năm đã qua rồi, mỗi ngày trôi qua lại giống như một năm.
Phần lớn thời gian anh ngồi ngốc trong công ty đến khuya.
Đôi khi sẽ vùi đầu vào công việc liên tiếp mấy ngày, việc lớn nhỏ gì cũng tự thân ôm lấy.
Vốn bởi vì tin tức của Giang Mạt Hàn khiến cổ phiếu tuột dốc, khiến nhân sự trong công ty trở nên lo lắng, thấy anh luôn ở công ty giải quyết công việc nên họ cũng mới an ổn.
Bọn họ đều nghĩ rằng Giang Mạt Hàn đang bù đắp tổn thất.
Kì thực, Giang Mạt Hàn không cách nào ngủ được.
Tới ngày cuối cùng trong tháng, Giang Mạt Hàn trở lại biệt thự, quần áo trên người mấy ngày không thay nên anh cần tắm rửa, thay đổi quần áo sạch sẽ.
Có lẽ vì biết Tông Ngôn Hi còn sống nên anh tình nguyện nhìn đến phòng ngủ mà bọn họ đã từng trải qua bao đêm.
Anh tắm rửa, lúc đến tủ đồ tìm quần áo thì phát hiện một tờ giấy dưới xấp quần áo trong ngăn kéo, lòng hiếu kỳ dấy lên khiến anh đưa tay cầm lấy.
Khi mở tờ giấy ra, anh nhìn thấy rõ ràng —— một bản siêu âm.
Ngày tháng phía trên rơi vào tầm năm trước, đó là ngày anh đưa giấy ly hôn.
Con ngươi của anh dần đen nhánh, đọc kỹ từng chữ trên giấy.
Tên viết trên giấy là Tông Ngôn Hi, kết quả siêu âm là tử cung có dấu hiệu mang thai, đã mang thai được bảy tuần.
Giang Mạt Hàn cứng ngắc đứng nguyên tại chỗ, hô hấp trở nên nhỏ dần.
Ngón tay của anh khẽ run, hầu kết di chuyển lên xuống.
Em ấy, mang thai?
Anh chấn kinh vì tin tức này, đồng thời lại vô cùng bất an, sau khi anh tổn thương cô nhiều như thế, vậy cô có sinh đứa con này không?
Anh chợt cảm thấy tim đau nhói.
Thân thể thẳng tắp cong xuống, anh một tay đỡ mép giường, chậm rãi cúi người.
Dù vậy vẫn không thể làm dịu đi cơn đau nhói trong tim.
Anh vừa đau đớn vừa hận cô, tại sao em ấy không nói với mình?
Nếu biết được, có lẽ anh sẽ không...
Ting ting ——
Điện thoại đặt trên tủ đầu giường lấp lóe rung lên.
Dường như Giang Mạt Hàn không nghe thấy, mặc cho nó rung mãi, anh vẫn không hề nhúc nhích, đắm chìm trong cảm xúc hối hận và thống khổ, thật lâu không thể thoát ra.
Đại khái hơn một tiếng đã trôi qua, anh vẫn như cũ không thể điều chỉnh lại cảm xúc, thế nhưng chuông cửa chợt vang lên.
Một tiếng, hai tiếng.
Cuộc gọi khi nãy là do Nam Thành gọi cho Giang Mạt Hàn, nhưng anh không nhận, Nam Thành chạy đến công ty, thư ký nói anh đã về biệt thự, anh ta liền lái xe đến đây.
Xe của Giang Mạt Hàn còn đỗ tại cổng cho thấy anh vẫn còn ở trong biệt thự.
Anh ta liên tục nhấn chuông cửa.
Trong lòng bắt đầu lo lắng, sợ trong khoảng thời gian này Giang Mạt Hàn lao đầu vào công việc cả đêm lẫn ngày làm tổn thương thân thể, có lẽ té xỉu trong phòng mà không ai biết.
Anh ta ấn thêm hai lần, vẫn như cũ không ai mở cửa, liền lấy điện thoại cảm ứng ra, lúc chuẩn bị gọi thì cửa phòng bỗng nhiên được kéo ra từ bên trong.
Anh ta ngẩng đầu, nhìn thấy Giang Mạt Hàn liền hỏi: "Tổng giám đốc Giang, anh không sao chứ?"
Giang Mạt Hàn vì tiếng chuông cửa nãy giờ mà thoát ra được từ cảm xúc đau lòng, lúc này đã dần ổn định được cảm xúc.
"Cậu tới làm gì?"
Giọng của anh khô khốc, khàn khàn.
Nam Thành nhìn anh: "Anh không thoải mái sao? Tôi thấy sắc mặt của anh không tốt lắm."
Giang Mạt Hàn không muốn nhiều lời với anh ta: "Không có việc gì thì đi thôi."
Anh muốn ở một mình một lúc, không muốn gặp ai cả.
Nam Thành đã điều tra rõ ràng về chân tướng việc tai nạn xe ấy.
Cân nhắc thật lâu mới quyết định nói rõ cho anh biết.
"Việc mà anh giao tôi đã điều tra rõ ràng."
Giang Mạt Hàn bỗng nhiên xoay người nhìn anh ta.
Nam Thành điều chỉnh một chút tâm tình nói: "Lái xe khi ấy đúng là Thẩm Bồi Xuyên."
Điều ấy Giang Mạt Hàn cũng biết.
Giang Mạt Hàn biết là Thẩm Bồi Xuyên lái xe, còn biết bên trong có Tông Ngôn Hi và mẹ của cô.
Trận tai nạn xe ấy vô cùng nặng, xe từ rớt từ trên cầu xuống, có thể còn sống thì thật là kỳ tích.
Thế nhưng, lúc nào cũng là Thẩm Bồi Xuyên và Tông Ngôn Hi còn sống, chỉ có mẹ của anh làm vú nuôi là chết rồi.
Sau đó Tông Cảnh Hạo đưa một khoản tiền.
Lúc ấy Tông Cảnh Hạo nghĩ rằng đền bù cho người nhà của nạn nhân, dù sao vú nuôi xảy ra chuyện ngoài ý muốn trong nhà ông ta, nên muốn an ủi cho thân nhân một khoản bồi thường không hề nhỏ.
Giang Mạt Hàn hai chân như nhũn ra, có chút đứng không vững, anh ngồi vào ghế sô pha bên trong, lãnh đạm nói: "Tôi rất khỏe, nói toàn bộ sự việc mà cậu điều tra được cho tôi."
Nam Thành thoáng nhấp môi, mở miệng nói: "Theo tôi điều tra, lần ấy xe bị mất khống chế rớt xuống sông là do có người đã động tay động chân."
- -----------------