Đội trưởng Vương giả vờ bình tĩnh, chỉnh chu lại cổ áo hỏi: “Cục trưởng Thẩm gọi tôi có chuyện gì?”
Tiểu Trần nói: “Tôi cũng không biết. Anh đi thì sẽ biết.”
Đội trưởng không hỏi nhiều, cùng lắm là chuyện hôm nay, bây giờ bắt được thóp của mình nên muốn tìm mình hỏi tội thôi, còn có thể làm chuyện gì nữa? Anh ta hít sâu một hơi, đi đến trước cửa văn phòng cục trưởng, nâng tay gõ cửa. Bên trong vang lên tiếng tiến vào.
Đội trưởng Vương đẩy cửa vào phòng. Thẩm Bồi Xuyên đang nghe điện thoại, thấy anh ta thì vẫy tay kêu anh ta ngồi xuống. Đội trưởng Vương kéo chiếc ghế trước bàn làm việc của anh rồi ngồi xuống, trong lòng rất thấp thỏm, nhưng mặt ngoài vẫn giả vờ bình tĩnh.
Quan lớn một bậc đè chết người, huống chi lớn hơn không chỉ là một bậc. Anh ta đối đầu với thủ trưởng đã tự rơi vào thế yếu, bây giờ còn bị bắt được nhược điểm nên chỉ có thể mặc cho người khác xâu xé.
“Tôi đã biết.” Thẩm Bồi Xuyên nhanh chóng cúp máy.
“Tôi không có gì để biện minh.” Thấy Thẩm Bồi Xuyên cúp máy, đội trưởng Vương nói ngay: “Anh muốn xử phạt thế nào cũng được.”
Lúc này anh ta vẫn còn chút kiêu ngạo, không muốn cúi đầu.
Thẩm Bồi Xuyên ngả người ra sau, thản nhiên nhìn anh: “Xử phạt thì vẫn phải có.” Sau đó đổi đề tài: “Không phải anh muốn phụ trách vụ án 218 kia sao? Từ nay trở đi, anh sẽ phụ trách nó. Tôi muốn thấy kết quả trong vòng 10 ngày.”
Đội trưởng Vương mở to mắt, khó tin hỏi lại: “Đây… Đây chính là xử phạt sao?”
Thẩm Bồi Xuyên nói: “Ừ.”
“… Anh đừng hòng mua chuộc tôi, tôi không mắc bẫy đâu. Anh muốn đánh thì đánh, muốn phạt thì phạt.” Đội trưởng Vương không chịu tiếp thu ích lợi của Thẩm Bồi Xuyên.
“Đây là trừng phạt của anh. Nếu anh thấy nhẹ quá thì tôi giới hạn cho anh giải quyết vụ án này trong vòng năm ngày.” Thẩm Bồi Xuyên bưng ly sứ trắng trên bàn uống một ngụm trà, có lẽ là vì hơi nóng nên anh chỉ uống một ngụm nhỏ rồi lại đặt xuống bàn.
Đội trưởng Vương hơi kiêu ngạo, nhưng vẫn có năng lực làm việc. Lúc anh làm phó cục trưởng, đội trưởng đã không phục, cho rằng cục trưởng Tống quá nâng đỡ nên anh mới có ngày hôm nay, tự phụ không chịu thừa nhận năng lực của người khác. Anh cố ý tuyên bố video bằng email của đội trưởng Vương là để chặn đường lui của anh ta.
Chắc chắn Tống Nhã Hinh cũng sẽ cho rằng đội trưởng đã bán đứng mình, chắc hẳn sẽ không đội trời chung với đội trưởng Vương, thế thì họ sẽ không hợp tác nữa.
“Anh đừng hòng mua chuộc tôi.” Đội trưởng Vương mạnh miệng.
Thẩm Bồi Xuyên cười khẽ: “Tại sao tôi lại phải mua chuộc anh? Tôi chỉ dùng những người có tác dụng, nếu anh không giải quyết xong vụ án lần này thì chắc chắn sẽ bị xử phạt. Được rồi, đi làm đi.”
Đội trưởng Vương không rõ Thẩm Bồi Xuyên có ý gì, vẫn hỏi: “Anh không tức giận à?”
“Đương nhiên.” Thẩm Bồi Xuyên thản nhiên nói: “Tôi suýt nữa bị cách chức điều tra, anh nói xem tôi có tức không? Nhưng tôi chưa bao giờ làm chuyện đó, cấp trên đương nhiên sẽ trả lại sự trong sạch cho tôi. Tôi tin tưởng nhà nước, tin tưởng Đảng. Còn anh, tôi không cho rằng anh là kẻ xấu, anh nhằm vào tôi chẳng qua là vì cho rằng anh cũng có năng lực, nhưng không được thưởng thức mà thôi.
Ánh mắt Thẩm Bồi Xuyên bỗng trở nên sắc bén: “Vậy anh đã từng tự xét lại bản thân mình chưa?”
Đội trưởng không trả lời.
“Đầu tiên, thái độ của anh đã không đủ tiêu chuẩn.” Thẩm Bồi Xuyên nói ngắn gọn: “Được rồi, tôi còn có việc, anh ra ngoài đi.”
Đội trưởng Vương nhìn anh, sau đó đứng dậy đi ra ngoài, trong đầu vẫn suy nghĩ lời nói của Thẩm Bồi Xuyên, là bản thân mình có vấn đề sao?
Cửa phòng làm việc khép lại, Thẩm Bồi Xuyên thở ra một hơi, cầm mũ đội lên đầu, bước ra văn phòng.
Lúc nãy anh nhận được điện thoại của cục trưởng Tống, hẹn anh gặp mặt, chắc là đã biết chuyện hôm nay.
Thẩm Bồi Xuyên rời khỏi cục cảnh sát, lái xe chạy đến nhà họ Tống. Đã lâu lắm rồi anh chưa từng đến nơi này, qua ngày hôm nay, có lẽ đây là sẽ lần cuối.
Đến nhà cục trưởng Tống, anh nâng tay gõ cửa. Cửa mở ra, chỉ có cục trưởng Tống và Tống Nhã Hinh ở nhà, bà Tống đã bị cục trưởng Tống dụ ra ngoài. Cục trưởng Tống biết tính nết của vợ mình, nếu bà ta ở đây thì chắc chắn sẽ che chở Tống Nhã Hinh.
“Vào đi.” Cục trưởng Tống mở cửa.
Thẩm Bồi Xuyên mím môi bước vào.
Cục trưởng Tống đóng cửa lại, rót hai ly nước, đặt một ly trước mặt Thẩm Bồi Xuyên. Ông ngồi xuống, nói: “Tôi đã nghe hết rồi.”
Thẩm Bồi Xuyên không tiếp lời, bởi vì anh biết cục trưởng Tống còn chưa nói hết.
Quả nhiên, ngay sau đó ông nói: “Tôi có trách nhiệm trong chuyện này, tại tôi không nuôi dạy được con gái.”
Ông trầm giọng quát: “Tống Nhã Hinh!”
Tống Nhã Hinh đi tới.
“Xin lỗi Bồi Xuyên.”
“Con là con gái của bố mà!” Đôi mắt Tống Nhã Hinh đỏ bừng.
“Chính là con là con gái bố nên bố mới đánh con! Bố hối hận vì đánh con muộn, không thì sẽ không gieo mầm tai họa đến ngày nay!”
- -----------------