Đoạt Yêu Lâm Thiếu: Hãy Buông Tay

Chương 842 - Tương lai khác




Thiệu Vân nhìn đằng trước. Trước mặt Tô Trạm, ông không dám nhìn Tần Nhã, sợ bị Tô Trạm phát hiện cái gì đó. Đến tuổi của ông mà còn thích một cô gái trẻ, để người ta biết thì sẽ rất mất mặt.

“Có gì đâu là kỳ lạ.” Thiệu Vân vắt óc nghĩ cách giải thích: “Có người trước kia không thích ăn cay, sau này lại thích. Khẩu vị của con người có thể thay đổi, thẩm mỹ đương nhiên cũng thế.”

Không phải là sở thích của ông thay đổi, mà là vì Tần Nhã nói ông ăn mặc lòe loẹt rất xấu, trước kia ông không dám tiết lộ tâm tư, biết cô sắp ly hôn với Tô Trạm nên mới muốn thay đổi bản thân trước mặt cô, ai ngờ…

Trong lòng Thiệu Vân rất hối hận.

“Chú đưa hai người về nhà nhé?” Thiệu Vân hỏi.

“Không phải chú còn muốn đón gió cho cháu sao?” Tần Nhã hỏi.

Thiệu Vân khựng lại, xấu hổ nói: “Chú chợt nhớ ra là còn có việc khác. Nếu cháu đói bụng thì kêu Tô Trạm dẫn cháu đi.”

Không có Tô Trạm, ông đương nhiên sẽ cố gắng đối xử tốt với Tần Nhã, chăm sóc cho cô, bây giờ Tô Trạm đã đến, những việc này không nên để ông làm.

Tần Nhã cười nói: “Tô Trạm không quen vùng này, chú biết nhiều hơn, có nhà hàng nào ngon thì chú đề cử cho bọn cháu đi.”

Thiệu Vân nói tên của mấy nhà hàng: “Mấy nhà hàng này đều không tồi.”

“Cảm ơn chú hai.” Tần Nhã nói.

Thiệu Vân không lên tiếng. Đưa họ về nhà, sau đó Thiệu Vân lập tức rời đi.

Thành phố B.

Nhà cũ của nhà họ Tông. Người trong nhà đã từ biệt thự dọn vào nhà cũ. Đông người chuyển vào đây, phòng ngủ đều đã dùng hết, may mà cũng đủ dùng.

Tông Khải Phong không muốn nằm viện. Già rồi thì luôn cố chấp, bác sĩ đành phải đến khám cho ông mỗi ngày. Mấy ngày nay Tông Cảnh Hạo không đến công ty, Lâm Tân Ngôn cũng không hỏi anh định làm như thế nào, e rằng lúc này anh cũng không có tâm trạng giải quyết việc trên công ty, chắc chắn là có kế hoạch riêng.

Bác sĩ khám cho Tông Khải Phong xong, Tông Cảnh Hạo cùng ông rời khỏi phòng, hơn nữa đích thân đưa ông ra ngoài cửa. Bác sĩ nói: “Bệnh tình của ông ấy chuyển biến xấu rất nhanh. Bây giờ ông ấy muốn làm phẫu thuật thì cũng không được nữa rồi. Bây giờ chỉ còn cách chữa trị theo phương pháp bảo thủ, cộng thêm dùng nội tiết tố trị liệu, cố gắng kéo dài tuổi thọ của bệnh nhân.”

Đôi mắt Tông Cảnh Hạo sâu thẳm: “Vậy còn mong ông phí tâm tư một chút. Ông ấy già rồi, tính cách cũng bướng bỉnh, không chịu đến bệnh viện.”

Bác sĩ nói: “Chỉ cần ông ấy vui vẻ là được rồi. Cho dù sống lâu mấy tháng, ông ấy không vui thì cũng sống không bằng chết, thế thì còn ý nghĩa gì?”

Làm bác sĩ nhìn hết thăng trầm thế gian, mọi chuyện đều có thể bình tĩnh, ông cảm thấy điều quan trọng nhất là vui vẻ, còn chuyện có thể sống được bao lâu, chỉ cần cố gắng hết sức là được rồi.

“Anh yên tâm, tôi sẽ cố gắng hết sức.” Bác sĩ đã xem thấu sự đời, nhưng người nhà của bệnh nhân lại khó có thể hiểu được, cứ muốn người thân có thể ở bên cạnh mình lâu một chút. Đây cũng là chuyện bình thường.

“Ngày mai tôi lại đến.” Bác sĩ lên xe rời đi. Tông Cảnh Hạo đứng ven đường một lát mới xoay người vào nhà.

Lâm Tân Ngôn đang ôm bé nhỏ dỗ nó ngủ trong phòng khách. Tông Cảnh Hạo vươn tay bế bé nhỏ, nói: “Em vào đây với anh, anh có lời muốn nói với em.” Nói rồi, anh bế bé nhỏ lên lầu. Lâm Tân Ngôn đi theo anh lên tầng hai, vào phòng đóng cửa lại, hỏi: “Anh có gì muốn nói với em?”

Tông Cảnh Hạo kéo cô ngồi xuống bên giường, Lâm Tân Ngôn thuận thế ngồi xuống. Anh nói: “Con trai chúng ta rất giống em.”

Lâm Tân Ngôn cảm thấy hôm nay Tông Cảnh Hạo thật kỳ lạ. Cô không nói tiếp, biết chắc chắn anh có lời muốn nói. Nhưng thật lâu sau, Tông Cảnh Hạo vẫn không lên tiếng. Lâm Tân Ngôn cầm tay anh: “Chúng ta là vợ chồng, anh có gì muốn nói thì cứ nói đi, không cần phải trau chuốt câu từ đâu.”

Tông Cảnh Hạo ngước mắt lên, ánh mắt lướt qua một chút quyến luyến, nhưng lại nhanh chóng chìm xuống đáy mắt, không ai nhìn thấy: “Hôm nay Tô Trạm tìm anh, nói là muốn cùng Tần Nhã đến thành phố C sống.”

Tông Cảnh Hạo cúi đầu nhìn con trai. Lúc này thằng bé đang ngủ say, khuôn mặt trắng nõn giống hệt Lâm Tân Ngôn.

“Người ta thường nói con trai giống mẹ là phúc, nó rất có phúc, được bao nhiêu người yêu thương.” Lâm Tân Ngôn vươn tay sờ mặt con trai. Mặc dù rất không nỡ, nhưng cô cũng nghĩ thoáng, kể từ dòng họ của nó, nó đã có tương lai khác với Ngôn Thần và Ngôn Hi, trên người nó phải gánh vác rất nhiều thứ.

- -----------------


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.