Tang Du lo lắng, cô bước vào trong đã thấy Thẩm Bồi Xuyên đang ngồi ở đó, cô nhìn sang vị trưởng phòng ngồi bên cạnh.
Rõ ràng người đó đang thẩm vấn Thẩm Bồi Xuyên.
Cô không vòng vo mà hỏi thẳng: “Có pháp luật nào quy định sinh viên đại học không được kết hôn không?”
Trưởng phòng: “…Không có.”
“Có pháp luật nào quy định hai người chênh lệch nhau nhiều tuổi thì không được kết hôn không?”
“…Không có.”
Tang Du lại hỏi: “Có pháp luật nào quy định cán bộ nhà nước không được kết hôn với sinh viên không?”
Trưởng phòng: “Chỉ cần hai người đến tuổi, yêu thương nhau là được, trừ bố mẹ hai bên ra thì không ai có quyền can thiệp.”
Tang Du lấy tờ giấy đăng ký kết hôn ra, đưa đến trước mặt trưởng phòng: “Tôi và Thẩm Bồi Xuyên kết hôn thì có phạm pháp không?”
Trưởng phòng: “…”
“Tang Du.” Thẩm Bồi Xuyên bước tới, kéo tay cô: “Em đừng kích động.”
“Sao em có thể không kích động được, người ta dựa vào cái gì mà đòi bắt anh? Anh làm việc cần cù tận tụy như thế, họ dựa vào cái gì mà bôi xấu anh?” Tang Du nhớ rõ lúc bọn họ đưa anh đi, những người đó đã nói những câu rất khó nghe.
“Anh ấy và tôi kết hôn là tác phong làm việc có vấn đề à? Lẽ nào anh ấy không có quyền kết hôn hay sao?” Tang Du nói rõ ràng từng câu từng chữ.
Trưởng phòng cười: “Thật sự rất xin lỗi, là do chúng tôi chưa điều tra kỹ. Thực ra chúng tôi gọi cục phó Xuyên tới đây chỉ để hỏi chuyện thôi, vả lại cục phó cũng đã trình bày rõ ràng mọi chuyện rồi.”
Trưởng phòng đưa tờ giấy chứng nhận kết hôn mà Thẩm Bồi Xuyên đã nộp đưa cho Tang Du xem: “Cô xem này, chúng tôi đã biết rồi. Hai người là vợ chồng hợp pháp, cậu ấy không có vấn đề gì trong tác phong.”
Tang Du nhìn tờ giấy kết hôn trong tay trưởng phòng rồi ngẩng đầu lên nhìn Thẩm Bồi Xuyên. Mặt cô tự nhiên đỏ lên, hóa ra anh đã giải thích xong mọi chuyện rồi.
Cô lại còn đứng đây nói một tràng dài như vậy nữa chứ.
Tự nhiên cô cảm thấy rất xấu hổ.
Thẩm Bồi Xuyên cầm lấy tờ giấy kết hôn trong tay trưởng phòng đưa cho Tang Du: “Em cầm luôn tờ của anh đi.”
Tang Du cúi đầu.
Trưởng phòng cười: “Rất có cá tính. Đứng lên bảo vệ chồng, không xấu hổ chút nào mà rất vinh quang.”
Thẩm Bồi Xuyên ôm lấy Tang Du: “Cô ấy chưa trải qua những chuyện thế này nên bị dọa sợ…”
“Tôi thấy cô gái này rất dũng cảm đấy.” Trưởng phòng cười nói.
“Tôi hấp tấp quá vì tôi nghĩ là do tôi làm liên lụy đến anh ấy.”
Trưởng phòng cười, nói: “Được rồi.”
Sau đó đưa tay về phía Thẩm Bồi Xuyên: “Lúc nào uống rượu mừng nhất định phải gọi tôi đấy nhé.”
Thẩm Bồi Xuyên nhận lời.
Trò chuyện vài câu xong, hai người ra khỏi phòng kiểm tra.
Tay Thẩm Bồi Xuyên và Tang Du đan vào nhau, cô nói: “Em sợ chết mất.”
Thẩm Bồi Xuyên an ủi cô: “Không sao nữa rồi.”
Anh không ngờ là Tang Du lại tới nhanh như vậy.
Anh hiểu là cô đã rất lo lắng cho anh.
Ánh mắt anh nhìn cô cũng rất dịu dàng.
Tô Trạm nhìn hai người bọn họ, anh hừ một tiếng rồi đi đến phía trước xe: “Hai người còn định ngồi xe của tôi đấy à?”
Thẩm Bồi Xuyên trả lời đương nhiên.
Người ta dẫn anh tới đây, anh không lái xe nên đương nhiên anh phải ngồi xe của Tô Trạm về.
“Thẩm Bồi Xuyên, cậu được lắm, che mắt tất cả chúng tôi rồi lừa Tang Du đúng không?”
Tang Du mím môi, cười: “Là em lừa anh ấy.”
Tô Trạm che miệng: “Bênh ngay được kìa, đàn ông không thể chiều được đâu em ơi, em cứ chiều như thế về sau người chịu thiệt là em đấy.”
“Em chiều anh ấy cũng chẳng sao, sau này có chịu thiệt thì em cũng chịu.”
Cô thật sự rất thích Thẩm Bồi Xuyên.
Thích đối xử tốt với anh.
Thẩm Bồi Xuyên nghĩ trong lòng: Cậu đừng hòng ly gián được chúng tôi.
Chuyện tình cảm của mình gặp trắc trở, nhìn thấy người ta tình cảm thì ghen tị chứ gì?
“Người ta nói phụ nữ khi yêu IQ về 0, tôi thấy câu này không sai tí nào mà.” Tô Trạm khởi động xe.
Tang Du cười: “Em không phải đang yêu, em kết hôn rồi.”
Tô Trạm: “…”
“Hai người xuống xe ngay cho tôi, đáng ghét quá mà!” Tô Tạm thấy mình đúng là khốn khổ nhất mà, rõ ràng anh còn tìm được chân ái trước cả Thẩm Bồi Xuyên.
Sao đến cuối cùng anh lại là người thảm nhất thế này?
Rốt cục kiếp trước anh đã tạo nghiệp gì mà kiếp này lại khổ sở như vậy chứ?
Tang Du và Thẩm Bồi Xuyên đều biết rõ trong lòng Tô Trạm đang nghĩ gì, hai người không hẹn mà cùng phì cười.
“Hai người vẫn còn cười à, cười nữa tôi vứt hai người ra khỏi xe.” Tô Trạm giả vờ hung dữ.
Thẩm Bồi Xuyên nhìn Tô Trạm: “Ghen tỵ với người khác hại thân mình đấy.”
Tô Trạm hứ một tiếng, anh vốn dĩ cũng chẳng sống được bao lâu, giai đoạn này còn nước sôi lửa bỏng như vậy nữa.
Như vậy sống lâu kiểu gì?
Không chết sớm đã là may lắm rồi.
“Cậu cũng ngu ngốc lắm, lúc đầu đừng nói thật cho người ta biết chứ. Đợi đến khi cưới Tần Nhã về rồi thì nhận nuôi một đứa. Như thế không phải hay hơn à?” Thẩm Bồi Xuyên nói.
“Làm gì có chuyện dễ dàng như thế?” Cách này Tô Trạm cũng đã nghĩ tới rồi: “Tôi hiểu bà nội tôi nhất, bà chỉ quan tâm đến chuyện có chắt thôi. Cậu nghĩ thử xem, nếu tôi và Tần Nhã đến với nhau, kiểu gì ngày nào cô ấy cũng phải nghe bà tôi cằn nhằn. Tình hình sức khỏe Tần Nhã đã như vậy rồi, thử hỏi cô ấy còn chịu được bà tôi cằn nhằn không?”
Thẩm Bồi Xuyên nghĩ cũng phải, Tần Nhã không thể sinh con mà bà nội ngày nào cũng giục cô sinh thì cô khó chịu biết nhường nào?
Tô Trạm nhìn Thẩm Bồi Xuyên qua gương chiếu hậu: “Cút! Cậu bớt cà khịa đi.”
“Nghe ra chưa?” Thẩm Bồi Xuyên cười.
- -----------------