Đoạt Yêu Lâm Thiếu: Hãy Buông Tay

Chương 739 - Xấu thì cũng là con anh




Lâm Tân Ngôn cười, thì ra là vậy, anh ấy còn cho rằng thai nhi sẽ đẹp ư?

“Nếu như có hiện tượng đau bụng thì nhất định phải lập tức gọi bác sĩ.” Bác sĩ nói.

Lâm Tân Ngôn gật đầu, nói: “Tôi biết rồi.”

Trước khi đi bác sĩ sợ Lâm Tân Ngôn cũng ghét bỏ trẻ con xấu, khoảng thời gian trước trên mạng có một đoạn video, một bà bầu vừa đi vừa khóc vì nhìn thấy ảnh con mình qua siêu âm bốn chiều xấu quá.

Cô gái chuẩn bị làm mẹ đã bị đứa bé xấu xí đó làm cho phát khóc.

“Cô và chủ tịch Tống đều rất đẹp, con sẽ không xấu đâu, bởi vì còn nhỏ quá nên vẫn chưa phát triển hết, hai người không cần quá lo lắng.”

Lâm Tân Ngôn cười nói: “Tôi sẽ không nghĩ nhiều đâu.”

Cho dù xấu khủng khiếp cô cũng không ghét bỏ, chỉ cần đứa bé khỏe mạnh là được.

Tông Cảnh Hạo đi vào, thấy Lâm Tân Ngôn đang cười, anh hỏi: “Có chuyện gì mà em vui vậy?”

Lâm Tân Ngôn không đáp lại, mà cô chỉ vào bữa sáng trên bàn: “Đây là đồ để lại cho anh đấy, anh mau ăn đi, đợi lát nữa là nguội rồi.”

Tông Cảnh Hạo ngồi trước bàn, cầm đũa lên, Lâm Tân Ngôn hỏi: “Anh sẽ ghét bỏ con chúng ta nếu nó xấu sao?”

Tông Cảnh Hạo quay đầu nhìn cô, dường như anh đã hiểu ra cô đang cười cái gì, anh nói rõ: “Xấu cũng là con của anh, xấu thì sao?”

Lâm Tân Ngôn cười: “Anh không buồn sao?”

Tông Cảnh Hạo ho nhẹ một tiếng, trong lòng nghĩ bác sĩ này đúng là đáng ghét, cái gì cũng nói ra hết.

“Anh thèm vào mà buồn, anh vui lắm.”

Lâm Tân Ngôn nằm trên giường, hỏi: “Hôm nay anh ra ngoài không?”

Tông Cảnh Hạo gật đầu, anh phải đi xử lý chuyện của Cố Huệ Nguyên, hôm nay không thể ở bệnh viện với cô được.

Trang Tử Khâm rót cho anh một cốc nước, bà nói: “Vậy mẹ ở đây trông cho, con quay về thì mẹ lại đi sai.”

Tông Cảnh Hạo nói: “Cũng được, bên cạnh cô ấy không thể không có người được, có gì thì việc đầu tiên là phải gọi bác sĩ.” Anh dặn dò.

Trang Tử Khâm nói: “Mẹ biết rồi.”

Ăn xong bữa sáng, Trang Tử Khâm dọn sạch mấy hộp đồ ăn, Tông Cảnh Hạo xoa bóp chân cho Lâm Tân Ngôn, chân cô đã bắt đầu sưng lên rồi, tần suất chuột rút vào buổi tối cũng trở nên cao hơn.

Có khi một đêm bị chuột tuốt tới mấy lần.

Trước đây anh cảm thấy mang thai là chuyện rất đơn giản, nhưng từ khi chuyện này xuất hiện trên người Lâm Tân Ngôn anh liền biết rõ, phụ nữ khi sinh con chính là đi qua Quỷ Môn Quan, ngay cả quá trình mang thai cũng không nhẹ nhõm gì.

Vì không thể ra ngoài nên Lâm Tân Ngôn đã chán phát ngán, cô híp mắt lại, hỏi: “Giải quyết chuyện công ty à?”

Tông Cảnh Hạo ừ một tiếng.

Đợi đến khi Trang Tử Khâm quay lại, Tông Cảnh Hạo liền đi, trước khi đi anh có nói: “Anh sẽ cố quay về sớm nhất.”

Lâm Tân Ngôn nói: “Anh yên tâm làm chuyện của anh đi, em ở trong bệnh viện, sẽ không có gì nguy hiểm đâu.”

Trang Tử Khâm ngồi bên giường: “Con có muốn ăn chút hoa quả không?”

Lâm Tân Ngôn lắc đầu: “Con không muốn ăn.”

Vừa ăn cơm chưa lâu, cô vẫn còn no, vậy nên không muốn ăn thêm.

Cộc cộc...

Có người gõ cửa, Trang Tử Khâm đứng dậy đi ra mở cửa, y tá đứng ở cửa, bên ngoài cửa có người phụ nữ muốn gặp Lâm Tân Ngôn, y tá hỏi có cho người này vào không.

Trang Tử Khâm hỏi: “Ai vậy?”

“Cô gái đó nói mình họ Tần.” Y tá đáp.

Trang Tử Khâm nghĩ là Tần Nhã nên bà cũng không hỏi Lâm Tân Ngôn mà kêu y tá cho người đấy vào luôn.

Khi đi đến cửa bà mới nhận ra đó không phải Tần Nhã. Bà chặn cửa lại, cảnh giác nhìn Cố Huệ Nguyên: “Cô là ai?”

Cố Huệ Nguyên đã điều tra Tông Cảnh Hạo và Lâm Tân Ngôn, biết được người phụ nữ có quan hệ tốt nhất với Lâm Tân Ngôn là Tần Nhã.

Vậy nên cô ta mới bảo với y tá mình họ Tần.

Cố Huệ Nguyên lấy bó hoa tươi trong tay ra, cười nói: “Tôi tới để thăm bà Tông.”

Trang Tử Khâm nói: “Tôi không quen cô, con bé cũng không khỏe, không thể tiếp khách được, xin cô quay về cho.”

Cố Huệ Nguyên vẫn cười như cũ: “Tôi không phải người xấu, bà không cần cảnh giác với tôi như vậy, tôi chỉ tới thăm bà Tông mà thôi, không tin thì bà đi hỏi thôi.”

Lâm Tân Ngôn ở trong phòng nghe thấy tiếng bọn họ nói chuyện, cô ngồi dậy, nghe kỹ lại.

Giọng nói hình như có hơi quen.

Rất nhanh sau đó cô đã nhớ ra, giọng nói này là của ai.

Cố Huệ Nguyên.

Cô ta tới đây làm gì?

“bà Tông, tôi có thể hỏi cô vài câu không?” Nói thế nào Trang Tử Khâm cũng không cho cô ta vào, cô ta hết cách, chỉ đành dùng cách này.

Lâm Tân Ngôn không trả lời lại.

Cố Huệ Nguyên không nản lòng, tiếp tục nói: “Tôi không có ác ý gì, nơi này là địa bàn của các người, tôi cũng không dám làm gì, chỉ đơn thuần muốn nói với cô mấy câu thôi.”

Lâm Tân Ngôn nghĩ một hồi rồi nói: “Mẹ, mẹ để cô ta vào đi.”

Trang Tử Khâm nói: “Cảnh Hạo đã dặn rồi, không thể để người lạ vào, người này mẹ không quen, con cần phải nghỉ ngơi, tốt nhất là không tiếp khách.”

“Người này con quen mà, mẹ để cô ta vào đi.” Lâm Tân Ngôn nói.

Cố Huệ Nguyên cười: “Cô đừng có ý thù địch với tôi sâu như vậy, tôi có mua hoa tới, không biết cô có thích không.”

Cô ta đưa bó hoa bách hợp và hoa hồng đặt lên chiếc kệ bên giường.

- -----------------


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.