Đoạt Yêu Lâm Thiếu: Hãy Buông Tay

Chương 733 - Có thanh có sắc




Bác sĩ cho rằng bà cụ thật sự không hiểu nên anh ta trả lời thẳng thừng: “Không có tử cung tức là cô ấy không thể nào mang thai được, không sinh được con.”

Mí mắt bà cụ giật liên hồi, giờ phút này bà cụ mới hiểu tại sao Tô Trạm cứ luôn trốn tránh, nói anh ta không muốn có con, hơn nữa thái độ còn rất kiên quyết, thì ra là vì Tần Nhã căn bản không thể nào sinh con được.

Không có tử cung là bệnh không thể nào chữa được, cũng tức là cả đời này Tần Nhã không thể có con của chính mình, không thể làm mẹ.

“Bà nghỉ ngơi cho khỏe đi, cháu đi trước đây.” Bác sĩ quay người rời phòng phòng bệnh.

Bà cụ hồi hồn, nói: “Cảm ơn anh.”

Bác sĩ cười: “Cháu cũng có giúp được gì đâu.”

Bà cụ thất thần nhìn cửa phòng đóng lại, điều này khiến bà có hơi khó chấp nhận.

Không có con?

Tức là nói nhà họ Tô sẽ tuyệt hậu?

Cả người bà đều hóa đá.

Tô Trạm quay lại, sau khi ngồi lên chiếc ghế ở bên cạnh, hai tay anh chống lên đầu gối, cong người lại, không nói câu nào.

Bà cụ cũng trầm mặc.

Thời gian dường như đang tới tiêu hóa tin tức này.

Thành phố C.

Tần Nhã đặt vé máy bay sớm nhất rời khỏi thành phố B, hơn một giờ chiều cô đã đến thành phố C, Thiệu Vân tới đón cô.

Sắc mặt cô tím tái, không chút tơ máu nào, Thiệu Vân nhanh chóng đi tới, thấy cô không mang hành lý gì, chỉ khoác đơn giản một chiếc túi, Thiệu Vân đưa tay ra: “Chú cầm giúp cháu cho.”

Tần Nhã ngẩng đầu nhìn ông: “Chú hai.”

Thiệu vân lo lắng hỏi: “Người không thoải mái hả? Chú thấy sắc mặt cháu không tốt chút nào đâu.”

Tần Nhã lắc đầu: “Không phải cơ thể không thoải mái mà là trong lòng khó chịu.

Thiệu Vân cười nói: “Đi, chú hai đưa cháu đi uống rượu giải sầu.” Thiệu Vẫn là một người đàn ông trưởng thành nhưng tâm hồn vẫn là đứa trẻ, tính tình cởi mở, khi nói chuyện luôn mang theo dáng vẻ phóng khoáng.

Tần Nhã không muốn đi, cô chỉ muốn ở một mình mà thôi.

Thiệu Vân kéo cô rời khỏi sân bay: “Khi phiền muộn, ở một mình lại càng buồn hơn, đi với chú, chú bảo đảm khiến cháu vui vẻ.”

Rời khỏi sân bay, ông kéo Tần Nhã dừng lại bên chiếc xe đỗ bên đường, ông kéo cửa sau để mang đồ đạc vào, sau đó mở cửa ghế lái phụ cho Tần Nhã ngồi vào.

Ông ngồi ở ghế lái, khởi động xe, rời đi.

Tần Nhã hỏi: “Chú đưa cháu đi đâu?”

“Đến nơi rồi thì cháu khắc biết.” Thiệu Vân cố ý giấu giếm.

Tần Nhã quay đầu nhìn ông, ông luôn cười ha ha, dáng vẻ bất cần đời.

Khi ở bên cạnh ông, Tần Nhã luôn cảm thấy thoải mái, cô lên tiếng trêu chọc: “Cháu không vui, hôm nay chú phải phụ trách làm cho cháu vui.”

“Dựa vào đâu chứ?”

“Dựa vào việc cháu gọi chú một tiếng chú hai.”

Thiệu vân cười: “Cháu đấy, chỉ biết nhanh mồm nhanh miệng với chú thôi. Nói đi, có phải tên nhóc Tô Trạm bắt nạt cháu không?”

“Chú hai, chú có thể đừng nhắc đến chuyện không nên nhắc không?” Tần Nhã vừa nghĩ đến Tô Trạm và bà cụ thì tâm trạng cô liền trở nên nặng nề.

“Hi hi.” Thiệu Vân cười một tiếng: “Đợi chú gặp nó rồi chú sẽ trói nó lại, đánh nó một trận ra trò, trả thù cho cháu.”

“Chú nói rồi đấy nhé, cháu sẽ nhớ kỹ.”

“Từ trước tới giờ chú nói được làm được, chỉ sợ tới lúc đó cháu sẽ đau lòng thôi.”

“Cháu thèm vào mà đau lòng.” Tần Nhã cố ý làm ra vẻ hung dữ: “Đánh anh ta tàn phế mới được.”

Thiệu Vân cười: “Cháu cũng chỉ được cái nói mồm thôi, chú mà đánh thật rồi có khi cháu sẽ đau lòng đến phát khóc đấy.”

Lúc này, chiếc xe dừng lại bên cửa hàng.

Tần Nhã chớp mắt, có hơi bất ngờ: “Đây là nơi mà chú muốn đưa cháu đi giải sầu ấy hả?”

Thiệu Vân ưỡn vai: “Chú đưa cháu vào vòng giải trí của chú, chú sợ cháu không tiêu nổi đâu.”

Tần Nhã bĩu môi: “Xem ra vòng giải trí của chú rất phóng đãng nhỉ.”

“Cái gì mà phóng đãng? Nói gì khó nghe thế, cuộc sống của người đàn ông độc thân chỉ là có thanh có sắc thôi mà, cháu có hứng thú tham gia không?” Một tay Thiệu Vân gõ vô lăng, bày ra dáng vẻ bad boy.

Tần Nhã đẩy cửa xe đi xuống: “Có thanh có sắc thì chú cứ một mình hưởng đi, cháu tới cửa hàng tiêu tiền, chú hai, chú thanh toán chứ?”

“Chú mua thì chú thanh toán, đi.” Thiệu Vân bày ra dáng vẻ đại ca, chìa tay ra: “Tới kéo chú hai đi thì đừng có chạy mất dép đấy nhé.”

Tần Nhã phì cười: “Cháu thèm vào mà chạy.”

Hai người nói nói cười cười không biết trời trăng đất sao, Thiệu Vân dẫn cô vào khu giải trí dưới lòng đất, Tần Nhã hỏi: “Không phải chúng ta đi mua đồ hay sao?”

Thiệu vân khua tay: “Con gái các cháu chỉ biết mua mua mua, có thể có chút tư duy tiến bộ chút không vậy?”

Tần Nhã bĩu môi: “Thảo nào chú không có bạn gái, con gái chỉ thích mua mua mua thôi đấy.”

“Con gái thích chú xếp thành hàng, là chú không muốn cưới, cháu có tin không, chỉ cần chú vẫy tay một cái cửa nhà chúng ta sẽ chật ních phụ nữ ngay.”

“Chú lại chém rồi.”

“Sao cháu lại không tin nhỉ, mau đi thôi, chú đưa cháu đi mở mang tầm mắt.”

Khi vào khu vui chơi, đủ các loại âm thanh điện tử vang lên, sinh viên đại học đều ở đây hết, không khí vô cùng náo nhiệt.

Thiệu Vân đi đến trước quầy tự động đổi tiền, dùng WeChat quét một cái, đổi ba trăm nghìn sang tiền của khu vui chơi. Lộc cộc một lát, hơn ba trăm đã được đổi ra, ông đưa tay nhét tiền vào túi, rất nhanh sau đó, hai túi áo đã đầy, tiền của khu vui chơi chẳng khác mấy đồng trong khu cờ bạc mấy, đều làm bằng sắt, hơn ba trăm thì rất nặng.

Ông cười ha ha nói: “Đi, chú dẫn cháu đi chơi đập chuột.”

Tần Nhã: “...”

Đó là trò cho trẻ con chơi, giờ lại đi chơi cái này thì ấu trĩ đến mức nào?

“Sao cháu lại không tin chú nhỉ? Chú hai cháu ấy, cháu có thể tin tưởng chút được không?”

Tần Nhã không động đậy, Thiệu Vân kéo cô đi, sau khi bỏ hai đồng bạc vào trò đập chuột, ông nhét cái búa vào trong tay cô: “Cháu tưởng tượng mấy con chuột này là Tô Trạm, đập chết nó đi.”

Tần Nhã ngẩng đầu nhìn ông.

“Sao, lại không nỡ hả?” Thiệu Vân cười.

Tần Nhã cười lạnh một tiếng: “Không nỡ? Hừm, chú nhìn cháu đây.”

Rất nhanh cho trò chơi đã bắt đầu, hai tay Tần Nhã cầm búa, dùng sức đập mạnh vào từng con chuột đang nhô lên.

Thiệu Vân đứng một bên cổ vũ: “Cố lên, cố lên!”

Chơi xong một ván, Tần Nhã vẫn chưa chơi đã, cô nói với Thiệu Vân: “Chú hai, chú cho cháu thêm hai đồng nữa đi, cháu muốn chơi ván nữa.”

Cô nhận ra mình có hơi căng thẳng, trong quá trình quan sát chuột nhô lên, mọi phiền não sẽ tiêu tan hết, muộn phiền cũng nhanh chóng trôi đi.

“Được thôi.” Thiệu vân lại bỏ thêm hai đồng nữa.

Họ rời khỏi khu phố, đi vào bãi đỗ xe, Thiệu Vân lái xe, ba mươi phút sau ông đưa Tần Nhã đến cửa tiểu khu cô ở.

Lúc này, một chiếc taxi cũng dừng ở cửa tiểu khu.

- -----------------


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.