Chuyện từ hồn người nhà họ Hà đều biết cả rồi, tất nhiên Hà Thụy Trạch cũng không phải ngoại lệ, hơn nữa anh từ miệng của Hà Thụy Lâm biết được nguyên nhân tại sao Tông Cảnh Hạo lại hủy bỏ chuyện đính hôn lần này.
Cho nên sau khi thấy anh, không thể che giấu nổi cơn tức giận trong lòng.
Anh trai lớn của anh Hà Thụy Hàng bên cạnh, cảm thấy cảm xúc dậy sóng của em trai, đưa tay vỗ lên vai anh, nhỏ tiếng nói: -Nhà họ Hà chúng ta cũng có nền móng vững chắc, nếu không sớm đã không đứng vững nối thành phố B, em không lớn lên trong nước, không biết được tình hình trong nước, lần này chắc chắn là anh ta vi phạm thỏa thuận trước, nhưng chúng ta cũng không tiện vạch mặt anh ta.
Hà Thụy Trạch tức giận không chỉ vì anh ta từ hôn, mà còn là vì anh đã phát hiện ra Lâm Tân Ngôn. 6 năm trước, anh để Lâm Tâm Ngôn có thể hoàn toàn thoát khỏi anh ta, đem cô rời khỏi thành phố B, ẩn náu ở nước A.
Anh tưởng thời gian lâu dần, Lâm Tâm Ngôn có thể chấp nhận anh, thời gian 6 năm cũng có thể dần cắt đứt mối liên hệ giữa cô và Tông Cảnh Hạo.
Nhưng 6 năm rồi, Lâm Tâm Ngôn vẫn không muốn chấp nhận anh. Tông Cảnh Hạo còn vì cô, mà từ hôn với em gái. Sao anh có thể bình tĩnh được? -Có chút tiền nát, là có thể muốn gì làm nấy sao? Hà Thụy Trạch không chút giấu giếm sự căm ghét và bất mãn của mình với anh.
Hà Thụy Trạch không ngừng nói, Tổng Cảnh Hạo tất nhiên là nghe thấy, đưa ánh mắt qua, nhớ tới người đàn ông này trước đâu có qua lại rất gần với Lâm Tâm Ngôn.
Anh phải nhẹ nơi cổ áo không dính chút bụi nào, từ tốn bình tĩnh nói: -Anh nói cái gì? Tôi không nghe rõ. Hà Thụy Hàng vội vã lên trước giảng hòa: -Không phải là anh muốn từ hôn với Lâm Lâm sao, nó kêu ca mấy câu, anh đừng để ý đến nó. Lúc Hà Thụy Hàng nói kéo kéo em trai, để anh đừng nói thêm nữa. Hà Thụy Trạch cứ không nghe, chẳng hề sợ sệt Tông Cảnh Hạo: -Làm một người đàn ông, đi gây tổn thương cho một cô gái như vậy, không sợ bị trời đánh à?
Gương mặt Hà Thụy Hàng liền biến sắc, trừng lên nhìn em trai một cái, cứ nhất quyết không thành người nhà thì phải thành kẻ thù à?
Gây thù với nhà họ Tông, chẳng có lợi gì cho bọn họ cả! Bản thân khổ sở vì cái nhà này, anh chưa từng đóng góp gì cho gia đình, còn muốn gây thêm rắc rối phải không?
Lúc này trong lòng Hà Thụy Hàng cảm thấy rất thất vọng đối với người em trai ích kỷ chỉ biết đến bản thân không nghĩ cho gia tộc này.
Hai tay Tông Cảnh Hạo nắm chặt, không phải Hà Thụy Hàng kéo lại, nói không chừng có thể xông tới đánh nhau với Tông Cảnh Hạo một trận rồi.
-Bọn họ đều đang ở bên trong rồi, anh vào trước đi, đứa em trai này của tôi thương cô em gái từ nhỏ đã lưu lạc bên ngoài chịu khổ, vậy mới không giữ mồm giữ miệng, anh đừng chấp nhặt với nó.
Hà Thụy Hàng bồi thêm gương mặt cười. Tông Cảnh Hạo điềm tĩnh nhìn anh một cái, bước chân vào bên trong. Tông Khải Phong và Hà Văn Hoài đang ngồi trên sofa ở phòng khách nói chuyện. Hà Thụy Lâm ngồi bên cạnh Hà Văn Hoài, đôi mắt đỏ ửng, giống như vừa khóc xong vậy. Lớp trang điểm vốn tinh tế, đã bị trôi đi chút rồi. Nhìn thấy Tông Cảnh Hạo đi vào, vội vã đứng dậy: -A Hạo! Tông Cảnh Hạo không tiếp lời, ngồi xuống sofa, mở lời trước: -Lễ đính hôn này là tôi muốn từ hôn, có yêu cầu mọi người nói ra. Tông Khải Phong suýt chút thì tức hộc máu.
Ông và Hà Văn Hoài đã ở trong phòng nói chuyện cả nửa ngày, chính là không muốn hủy bỏ lần đính hôn này. Hai nhà liên hôn, hợp tác vững mạnh, cho dù là nhà họ Tô hay là nhà họ Hà, cũng đều tốt. Chuyện tốt cùng có lợi.
-Cảnh Hạo à, chuyện tình cảm của người trẻ tuổi các cậu, tôi không hiểu, cậu đột nhiên muốn từ bỏ lễ đính hôn, có phải là Lâm Lâm nhà tôi có chỗ nào làm không tốt không?
Sắc mặt Hà Văn Hoài hiền hòa, ngữ điệu nói chuyện cũng không gấp gáp không nóng nảy. Khả năng kiềm chế tốt hơn hai đứa con trai của ông.
Ông sống đến tuổi này rồi, chuyện gì cũng đã từng thấy, nên bình tĩnh được.
Nếu người nhà họ Hà gào thét, chỉ trích anh, anh ngược lại cũng dễ làm, chỉ sợ đụng tới lão cáo già nghìn năm tu luyện như Hà Văn Hoài đây.
Tông Cảnh Hạo cũng không tốt đẹp gì, tuy không thể nói trải qua nhiều chuyện như Hà Văn Hoài được, nhưng cũng được rèn giũa trong sóng to gió lớn, khí thế không chút thua kém: -Tôi trời sinh không thích người khác lừa mình. Hà Văn Hoài nghe thấy điều không tốt, con gái thực sự làm sai điều gì bị anh bắt được sao? Tông Cảnh Hạo không muốn lật lại món nợ cũ, chỉ muốn nhanh chóng giải quyết chuyện trước mắt.
-Chuyện này, nói cho cùng cũng là tội lỗ mãng, không nên đồng ý lại hối hận, dù sao tôi cũng vi phạm thỏa thuận trước, các người muốn bồi thường cái gì, cứ nói ra, chỉ cần thứ tôi đưa được, tuyệt đối không tiếc.
-Tôi không đồng ý. Hà Văn Hoài vẫn chưa mở miệng, Hà Thụy Lâm đã ngồi không yên nữa rồi.
Cô nhìn chằm chằm vào Tông Cảnh Hạo: -Năm nay em 28 tuổi rồi, những năm tháng đẹp nhất đều đã trao cho anh, bây giờ anh muốn vứt bỏ em, là muốn ép em phải chết sao?
Cũng chính là điểm này, Tổng Cảnh Hạo luôn có chút tình cảm với cô ta, nếu không theo tính cách của anh, sau khi biết được Hà Thụy Lâm lừa mình, sớm đã không muốn dây dưa thêm với cô ta rồi.
-Tôi nói rồi, cô muốn gì tôi đều có thể bồi thường cho cô. Tông Cảnh Hạo biết anh như vậy không đúng. Giống như lời Hà Thụy Trạch mắng anh, cậy có tiền là có thể thích làm gì thì làm sao? Nhưng chuyện đến nước này, anh không còn lựa chọn. -Đừng kích động. Hà Thụy Trạch đi vài, ôm lấy em gái đang run rẩy. Nhìn chằm chằm vào Tông Cảnh Hạo, chất vấn: -Bồi thường, anh lấy gì bồi thường? Tông Cảnh Hạo nhìn lại anh: -Anh muốn bồi thường cái gì? Bốn mắt nhìn nhau, đối diện không lên tiếng, đằng đằng sát khí.
Đển được địa vị như của gia tộc bọn họ, đòi tiền làm bồi thường là hành vi thấp kém nhất, vừa tổn hại đến tình cảm hữu nghị giữa hai nhà, vừa cắt đứt tình cảm.
Nếu hôm nay nhà Hạ muốn được lợi, truyền ra ngoài cũng không dễ nghe. -Tôi muốn mạng của anh, anh đưa tôi không? Hà Thụy Lâm mất kiểm soát hét lớn. Người trong phòng đều ngây ra.
-Con nói linh tinh cái gì thế? Hà Văn Hoài ngoài mặt trách cứ, thực ra trong lòng cũng muốn xem thử, Tông Cảnh Hạo giải quyết thế nào. Lễ đính hôn này anh đã đồng ý, hôm nay anh lại hủy hôn, trong lòng ông ta tất nhiên cũng không vui. Trên mặt không thể hiện ra, không có nghĩa trong lòng không để ý. Sắc mặt Tông Khải Phong tối sầm đi, vốn còn rất hài lòng với Hà Thụy Lâm, nhưng bây giờ bắt đầu sinh ra sự bất mãn. Tuy ông cũng không hy vọng Tông Cảnh Hạo từ hôn. Nhưng anh là con trai ông. Bây giờ cô ta lại không biết trời cao đất dày như vậy.
Tông Cảnh Hạo lại vô cùng thờ ơ, anh đứng dậy, ngón tay thon dài cởi cúc áo vét ra, xắn tay áo lên, lộ ra cánh tay rắn chắc.
Anh lại có thể… Thực sự dám! -Không phải tôi, không phải tôi…. Hà Thụy Lâm mặt giàn giụa nước mắt.
Tông Cảnh Hạo đưa cánh tay còn lại lên gạt đi giọt nước mắt trên gương mặt cô ta: -Năm đó tối 14, bị bắt cóc lên núi, được một cô gái chỉ mới 10 tuổi bất ngờ cứu sống, sau đó tôi biết cô gái nhỏ đó, là trẻ mồ côi, tôi giúp đỡ cô ấy đi học, sau khi tốt nghiệp đại học, cô ấy đi theo tôi, tôi đi công tác, không cẩn thận bị rắn độc cắn, lại là cô ấy cứu tôi…
Đôi mắt anh, động tác ngón tay vô cùng dịu dàng, như đang lau một một báu vật vậy. -Là tội phụ lòng cô, nếu cô đã muốn, bây giờ tôi đưa cho cô, từ nay về sau, chúng ta thanh toán hết.