Tông Khải Phong ngồi lại xuống ghế sofa, kêu chú Phùng đến: “Ông đi điều tra một chút, nó lần này ra nước ngoài có phải đã gặp chuyện gì rồi không”.
Hủy bỏ đính hôn một cách vô cớ, điều này chắc chắn khiến ông ấy phải suy nghĩ rất nhiều.
Dục Tú đưa tay ra nắm lấy tay Tông Khải Phong, lo lắng nói: “Ông điều tra nó, để nó biết rồi, chắc chắn sẽ không vui đầu, quan hệ của nó với chúng ta vốn đã rất căng thẳng rồi, ông nói chuyện lại với nó xem”.
Chú Phùng cũng phụ họa theo: “Đúng đó, tính cách của cậu chủ ông cũng biết mà.”
Sắc mặt Tông Khải Phong dần trầm xuống, lạnh lùng nói: “Với tính cách đó của nó, tôi và nó có thể vui vẻ mà nói chuyện sao?”.
Ông ấy thả lỏng nét mặt, nhưng thái độ rất kiên định: “Những cái khác thì tôi có thể bỏ qua cho nó, nhưng lần này thì không”
Việc này liên quan đến tương lai của nhà họ Tông.
Dục Tú vẫn muốn thuyết phục ông ấy một lần nữa, nhưng Tông Khải Phong đã nhanh chóng cắt lời trước: “Không cần khuyên tôi, việc này, tôi đã tự có quyết định rồi”
Ông ấy ngẩng đầu nhìn chú Phùng: “Đi đi.”
“Việc này…” Chú Phùng do dự nhìn Dục Tú. Dục Tú thở dài: “Tùy ông ấy, tính khí cha con các người đều như nhau, ai mà khuyên nổi chứ”. Chú Phùng cũng chỉ còn biết theo căn dặn của Tổng Khải Phong mà làm. Tông Cảnh Hạo vừa bước ra khỏi biệt thự liền bị Hà Thụy Lâm chặn lại.
“A Hạo…” Tông Cảnh Hạo làm như không thấy, lướt qua cô ta đi về hướng chiếc xe.
Hà Thụy Lâm đuổi theo, nắm lấy cánh tay anh: “Em theo anh nhiều năm như vậy rồi, lẽ nào em phạm sai một lần, anh liền kết án tử hình em sao?”
Bước chân Tông Cảnh Hạo dừng lại, động tác của anh quá đột ngột, khiến bước chân Hà Thụy Lâm không kịp dừng lại theo, liền ngã nhào về phía trước.
Cô ta ngẩng đầu lên, nhìn khuôn mặt từ lâu đã khiến cô ta bị mê hoặc một cách ngây ngốc.
Tông Cảnh Hạo đưa mắt xuống nhìn cô gái từ lâu đã luôn bám theo anh, anh cũng đã từng nghĩ, cô gái này tuy là có mưu tính, không phải kiểu đơn thuần, nhưng cô ta đã trao bản thân mình cho anh rồi.
Về tình về lý, anh đều nên chịu trách nhiệm. Cứ coi như không có tình cảm, thì cũng có trách nhiệm.
Nhưng khoảnh khắc gặp được Lâm Tâm Ngôn, anh phát hiện hóa ra trái tim bình tĩnh của mình cũng có ngày mất đi sự ổn định, cũng biết vì một người mà trở nên bùng cháy, trái tim cũng biết rung động.
Anh không biết đó là gì. Anh chỉ biết, nếu như anh cứ như vậy mà kết hôn, sau này nhất định sẽ hối hận. Tông Cảnh Hào đưa tay ra chạm vào mà cô ta, dịu dàng nói: “Cô thực sự chỉ phạm lỗi một lần này thôi sao?” Rất nhiều lần anh mở một mắt, nhắm một mắt, không muốn truy cứu sâu.
Nhưng không có nghĩa là anh một chút cũng không biết. Hà Thụy Lâm ngơ ra, anh đã biết điều gì rồi?
Cẩn thận nhớ lại biết bao năm như vậy trôi qua, anh đều không phát hiện ra, hơn nữa bây giờ còn có anh trai giúp đỡ cô ta, anh nhất định sẽ không phát hiện ra điều gì.
Nếu như anh tức giận, buộc tội cô ta, có lẽ việc này còn có cách để thương lượng. Nhưng anh bình tĩnh như vậy. Càng bình tĩnh thì càng chứng minh rằng anh đã hạ quyết tâm rồi.
Hà Thụy Lâm vô cùng hoảng loạn, sống chết bám lấy cánh tay Tông Cảnh Hạo: “A Hạo, em yêu anh, nhiều năm như vậy rồi, anh vẫn không hiểu tình cảm của em sao?”
“Nhưng, tôi không yêu cô.” Nói rồi, Tông Cảnh Hạo tự ti cười một tiếng. Anh tự cười chính mình.
Hà Thụy Lâm ra sức lắc đầu, gần như mất kiểm soát mà gầm lên: “Không phải, không phải, anh yêu em mà, anh đổi xử rất tốt với em…”.
“Đó không phải là yêu!” Chẳng qua là chịu trách nhiệm với đêm đó.
Anh ép bản thân mình phải yêu cô ta, nhưng nhiều năm như vậy trôi qua, anh vẫn như vậy không cách nào có thể động lòng với cô ta được.
“Với những tổn thất của cô, tôi sẽ đền bù, nhưng tuyệt đối không phải bằng hôn nhân.” Anh bỏ tay Hà Thụy Lâm ra, thể hiện rõ không muốn nói thêm bất cứ điều gì nữa về chuyện này.
Nhưng Hà Thụy Lâm không muốn buông tay ra: “Em không cần đền bù, em chỉ cần anh thôi.”
Cô ta không muốn thừa nhận, nhưng sự thực đã chứng minh, Tông Cảnh Hạo thực sự đã có tình ý với Lâm Tâm Ngôn. Nếu không sẽ không gặp cô xong, liền biến thành một người khác như vậy. Thái độ đoạn tuyệt như vậy. Cô ta gào thét trong lòng, cô gái đó sao không bị đâm chết luôn đi? “Cô gái đó, rốt cuộc là có gì tốt? Cô ta lúc đầu gả cho anh, đã có đàn ông…”
“Nói đủ chưa?” Tông Cảnh Hạo cắt lời cô ta: “Trở về trước đi, bình tĩnh lại rồi chúng ta tiếp tục nói chuyện” Hiện tại anh không muốn nói thêm với cô ta bất cứ lời nào nữa.
“A Hạo, A Hạo…”. Hà Thụy Lâm khóc đến mức thảm thương. Tông Cảnh Hạo không muốn để ý đến nữa, tài xế sớm đã mở cửa xe đợi anh, anh cúi người ngồi vào trong xe. Tài xế hỏi đi đâu.
Anh nhíu mày, bình thản nói: “Đến công ty” Nước A.
Từ sau khi gặp Tông Cảnh Hạo, thần kinh Lâm Tâm Ngôn luôn trong trạng thái kéo căng, lúc ăn cơm không cẩn thận làm rơi cả bát cơm.
Trang Tử Khâm nhìn con gái, quan tâm hỏi: “Công việc xảy ra vấn đề gì sao? Con từ lúc trở về cử như người mất hồn, mấy năm qua con chưa dừng lại chút nào, hay là nghỉ ngơi chút đi” .
Lâm Hi Thần lén nhìn mami, cô như vậy, chắc chắn là vì tên khốn đó rồi! Nghĩ tới dáng vẻ bắt nạt mami của anh, Lâm Hi Thần liền tức giận nghiến răng, đôi tay nắm chặt lấy đũa. Hận không thể đánh cho tên khốn đó một trận.
Lâm Tâm Ngôn định thần lại, không muốn để cho Trang Tử Khâm lo lắng, đành nói dối: “Không có gì ạ, có…có lẽ là do con hôm qua không ngủ ngon, không có gì đâu ạ”
Lâm Hi Thần gắp thức ăn cho Lâm Tân Ngôn: “Mami, mami ăn nhiều một chút”.
Nhìn con trai hiểu chuyện như vậy, Lân Tận Ngôn vui vẻ mỉm cười, đưa tay ra vuốt tóc cậu nhóc: “Con cũng phải ăn nhiều một chút, cơ thể đang phát triển”
Cô đưa cho con trai một bát canh sườn heo. Lâm Nhụy Hi không vui, bĩu môi, nhìn Lâm Tân Ngôn: “Mami thiên vị, thương anh, không thương con.” Trang Tử Khâm ngồi bên cạnh mỉm cười: “Đứa bé này, lớn một chút, thì lại càng biết đòi hỏi” Lâm Hi Thần liền chuyển bát canh của mình qua cho em gái: “Cho em được chưa?” Lâm Nhụy Hi rất dễ dỗ, không nhớ dai, thấy bát canh chuyển qua cho mình, liền toe toét miệng cười. Ăn cơm xong, Lâm Tân Ngôn đi rửa bát, Trang Tử Khâm tắm cho Lâm Nhụy Hi.
Lâm Hi Thần không biết nói dối, nói dối một cái là mặt liền đỏ ngay. Lúc này không biết trả lời thế nào.
Lâm Tân Ngôn vừa nhìn đã thấy không đúng, bước đến nhìn cậu nhóc, vô tình phát hiện chiếc máy tính bảng ở trên ghế sofa, trên đó là thông tin về Tông Cảnh Hạo.
Cô cau mày lại. Lâm Hi Thần muốn giấu đi nhưng đã không kịp nữa rồi, chỉ có thể căng mắt nhìn Lâm Tâm Ngôn cầm nó lên. Lâm Tâm Ngôn nhìn con trai: “Tại sao làm như vậy?”