Đoạt Yêu Lâm Thiếu: Hãy Buông Tay

Chương 619 - Cố ý trừng phạt anh




Anh cau mày, làm sao lại tắt máy rồi? Ngoài trường học thì cô không có nơi nào có thể để đi cả, lúc này trường học cũng không còn ai nữa rồi nữa, anh nhìn người đàn ông, "Cô ấy có nói là đi đâu không?"

Người đàn ông lắc đầu, "Nhưng tôi nghĩ, chắc là cô ấy đi nhà hỏa táng, không thì cô ấy nhận người xong thì để đâu được chứ?"

Thẩm Bồi Xuyên liếc nhìn thời gian, bây giờ nhà hỏa táng cũng đã tan làm rồi, anh nói: "Tôi biết rồi."

Anh mở cửa văn phòng, nghĩ đến gì đó liền ngăn người đàn ông lại hỏi, "Địa chỉ quê quán của cô ấy ghi trong hồ sơ là ở đâu?"

"Ở quận Giang."

Thẩm Bồi Xuyên lại hỏi: "Có địa chỉ chi tiết không?"

Người đàn ông không nhớ, "Nhưng trong hồ sơ có địa chỉ chi tiết."

"Mang hồ sơ đến đây cho tôi."

Thẩm Bồi Xuyên nói xong bước vào văn phòng, người đàn ông phải quay lại lấy hồ sơ, sau khi cầm hồ sơ, anh ta đưa lại cho Thẩm Bồi Xuyên.

"Anh tan làm đi." Thẩm Bồi Xuyên cầm hồ sơ xem qua địa chỉ chi tiết, quận Giang cách hơi xa thành phố B. Quận Giang thuộc khu vực miền núi, vốn dĩ anh cho rằng khi Tang Du đến nhận người, dù không có thời gian, anh vẫn sẽ phái một cấp dưới trở về với cô ấy. Dù gì cô ấy là một cô gái, vẫn cần người chăm sóc cô ấy.

Nhìn tình hình bây giờ, xem ra có lẽ cô đã tự mình đi rồi.

Anh đóng tập tài liệu lại, ngồi trên ghế mà trong lòng luôn cảm thấy bất an.

Quy định của bộ giao thông bây giờ là đều dùng tên thật để đặt vé, không phải anh không thể điều tra ra buổi tối cô đã đi chuyến xe nào, nhưng bây giờ thì anh thật sự không cách nào điều tra được.

Nhưng anh lo lắng cho cô là một cô gái, trong lòng luôn luôn bồn chồn bất an.

Cuối cùng chịu không nổi, anh cầm chìa khóa xe bước ra khỏi phòng làm việc, sau khi lên xe liền dùng điện thoại di động tìm hướng dẫn lộ trình đến quận Giang, sau khi tìm ra lộ trình, anh khởi động xe và đi theo hướng dẫn chỉ đường trong điện thoại.

Thật ra thì Tang Du vẫn chưa đi, cô đi rồi thì không có ý định quay về đây nữa nên cô muốn xử lí việc thôi học ở trường.

Vì vậy, sau khi trời sáng, Thẩm Bồi Xuyên đã gọi sai người đi điều tra Tang Du, nhưng không tìm thấy ghi chép mua vé của cô.

"Đều không có tên trong ghi chép mua vé xe lửa, tàu hỏa hay máy bay sao?" Thẩm Bồi Xuyên không khỏi có chút lo lắng trong lòng, vậy cô quay về đó bằng cách nào?

"Đúng vậy, không có ghi chép. Cô ấy đi xe tư nhân hay xe buýt, thì không thể nào chắc chắn được. Hiện tại có rất nhiều xe buýt đón người không đúng trạm, mua vé không dùng tên thật nên không tìm được."

Thẩm Bồi Xuyên nói, "Tôi biết rồi."

Nói xong anh cúp máy, vì lo lắng cho cô nên anh quyết định về quê cô xem thế nào.

Tang Du giải quyết xong chuyện ở trường, đến văn phòng muốn từ biệt Thẩm Bồi Xuyên, cô không quay lại nữa, sau này sẽ không có cơ hội gặp anh.

"Cục phó không có ở đây."

"Anh ấy đi đâu vậy?" Tang Du hỏi.

"Tôi cũng không rõ, hay cô đến nhà anh ấy xem thử xem?", Viên cảnh sát nói.

Tang Du loay hoay một lúc rồi nói: "Vậy thì anh có thể cho tôi biết địa chỉ nhà anh ấy được không?"

Viên cảnh sát cho cô biết địa chỉ của Thẩm Bồi Xuyên, Tang Du nói lời cảm ơn và rời văn phòng, cô bắt taxi đến nhà của Thẩm Bồi Xuyên.

Tới nơi, cô gõ cửa mà không thấy ai đáp lại nên cô đành ngồi ngoài đợi.

Đợi đến giờ cô phải lên xe cũng không đợi được Thẩm Bồi Xuyên, cô bật điện thoại di động lên, hôm qua hỏa táng mẹ cô nên tâm trạng không tốt lắm đã tắt điện thoại di động nhốt mình trong phòng khách sạn không muốn ai quấy rầy gì cả.

Bây giờ mở máy cũng chính là để gọi cho Thẩm Bồi Xuyên, vốn dĩ muốn đích thân đến nói lời từ biệt với anh ấy, nhưng bây giờ cô chỉ có thể dùng điện thoại thôi.

Gọi điện thoại đi và nhận thông báo là anh đã tắt máy.

Điện thoại di động của Thẩm Bồi xuyên đã hết pin sau một đêm chỉ đường đi nên đã tự động tắt. Anh đang mua một bộ sạc điện thoại di động ở khu vực dịch vụ.

Sau một đêm lái xe, Thẩm Bồi Xuyên đã đến quận Giang, với sự giúp đỡ của đồn cảnh sát địa phương, anh đã thành công tìm được nhà của Tang Du, nhà cô không có người, phòng ốc cũng bị bỏ hoang, hàng xóm gần đó cũng nói rằng họ không thấy cô về nhà.

Thẩm Bồi Xuyên không rời đi ngay lập tức, anh hỏi về tình hình của gia đình cô, về cơ bản đều giống như Tang Du đã nói.

Sau khi cha cô mất, mẹ cô thụ án, cô đi học đại học, trong nhà không còn ai nên cũng bỏ hoang rồi.

Nó vốn là một ngôi nhà ngói, lâu ngày không có người ở, vô cùng hoang vắng.

Bây giờ cũng không cách nào ở được nữa rồi.

Thẩm Bồi Xuyên ở đến trưa vẫn chưa rời khỏi làng, sau khi nghỉ ngơi hai tiếng ở khách sạn trong quận, anh lái xe trở về thành phố B.

Lái xe quá lâu nên đã rất mệt mỏi, thay vì đến cục, anh quay về nhà nghỉ ngơi.

Buổi sáng khi đang ngủ rất say liền bị đánh thức bởi một chuỗi nhạc chuông điện thoại.

Anh cầm lấy điện thoại nhấc lên, giọng cục trưởng Tống từ bên kia truyền đến, giọng điệu rất gấp gáp, "Cậu đang ở đâu?"

Thẩm Bồi Xuyên nói, "Ngủ ở nhà ạ."

Cục trưởng Tống nói một câu cậu vẫn còn tâm trạng ngủ nướng à, "Đến cục ngay lập tức."

Thẩm Bồi Xuyên tỉnh táo một chút, nghe lời của cục trưởng Tống hình như có gì đó không ổn, anh cúp điện thoại, lập tức đứng dậy tắm rửa rồi đi đến cục.

Cục trưởng Tống đang tiếp những người trong hội trường thanh tra, và thề sắt son rằng: "Điều này là hoàn toàn không thể. Tôi biết Thẩm Bồi Xuyên là người như thế nào, cậu ta không hề nhận hối lộ."

"Cấp trên nhận được báo cáo mới điều chúng tôi đi điều tra vấn đề này. Chúng tôi cũng không muốn tin bất kỳ tin đồn như vậy về quan chức nhà nước. Xin hãy tin rằng chúng tôi sẽ điều tra rõ ràng việc này."

Cục trưởng Tống rót nước cho họ, "Đương nhiên tôi tin anh, nhưng tôi cũng tin Thẩm Bồi Xuyên, cậu ta là do một tay tôi dẫn dắt, tính tình tôi thế nào tôi tin các anh cũng hiểu rõ."

Cục trưởng Tống nổi tiếng là người ngay thẳng và trung thực, có tiếng trong ngành và rất được kính trọng.

"Đã biết, anh đừng lo lắng, chúng tôi nhất định sẽ điều tra cho rõ ràng. Nếu như phó cục Thẩm không làm những chuyện này, chúng tôi nhất định sẽ không vu oan cho cậu ta."

Thẩm Bồi Xuyên không đến văn phòng trong cục, trực tiếp đến văn phòng của cục trưởng Tống, anh sửng sốt khi nhìn thấy những người mặc đồng phục đen bên trong, anh biết họ đến đây làm gì.

Họ đến đây để điều tra ai?

"Thẩm Bồi Xuyên, lại đây." Cục trưởng Tống gọi anh, Thẩm Bồi Xuyên có lẽ đã đoán được điều gì đó trong lòng, nếu họ đang điều tra người khác, cục trưởng Tống sẽ không vội gọi cho anh làm gì, nhìn tình hình này xem ra họ có chuyện liên quan đến anh.

Anh bước đến, cục trưởng Tống níu lấy anh và thì thầm vào tai anh: "Có người tố cáo rằng cậu nhận hối lộ. Những người này đến đây để điều tra cậu. Hãy chuẩn bị đi."

Đầu Thẩm Bồi Xuyên ù đi một tiếng, nhận hối lộ?

"Anh là Thẩm Bồi Xuyên?" Một thanh tra mặc đồng phục đứng lên.

Thẩm Bồi Xuyên nói, "Là tôi."

"Cấp trên nhận được báo cáo từ một người nói rằng anh nhận hối lộ. Chúng tôi là người điều tra việc này. Đây là lệnh điều tra." Người này đặt lệnh điều tra trước mặt Thẩm Bồi Xuyên. "Mong anh hợp tác trong khoảng thời gian này. Ngoài ra, khi chưa điều tra cho rõ ràng thì anh thể tham gia vào bất kỳ nhiệm vụ nào ".

Cục trưởng Tống nhíu mày, "Chưa điều tra rõ ràng, tại sao lại không thể tham gia vào nhiệm vụ?"

Không thể tham gia nhiệm vụ không phải tương đương với đình chỉ chức vụ công tác hay sao, là rất nghiêm trọng đó.

"Đương nhiên phải đình chỉ chức vụ, điều tra rõ ràng rồi mới có thể tham gia vào nhiệm vụ." Nhân viên thanh tra nói với giọng giải quyết việc chung.

Cục trưởng Tống muốn nói lại thôi, Thẩm Bồi Xuyên đã ngăn anh lại và nói: "Tôi chấp nhận mọi cuộc điều tra."

Những việc anh không làm, anh không sợ bị điều tra.

"Rất tốt. Trong thời gian này, vui lòng giữ điện thoại luôn mở. Khi chúng tôi cần sự hợp tác của anh. Chúng tôi cần phải liên hệ được với anh càng sớm càng tốt."

Thẩm Bồi Xuyên nói rằng anh đã biết.

Sau khi những người thanh tra rời đi, Cục trưởng Tống nhìn anh hỏi: "Đây là chuyện gì vậy?"

Thẩm Bồi Xuyên suy nghĩ một chút, "Có lẽ có người cố ý trừng phạt tôi đây mà."

"Cậu đã đắc tội với người ta rồi à?" Cục trưởng Tống hỏi.

Thẩm Bội Xuyên lướt qua những người anh đã tiếp xúc trong đầu, trong lòng anh đã đoán được đại khái là người có thể ra tay lớn như vậy hẳn là Cố Bắc đi.

"Chắc vậy rồi." Anh nói.

Việc anh ta có thể làm là có hạn.

Nếu không xử lý tốt chuyện lần này, chắc chắn sẽ ảnh hưởng không nhỏ đến sự nghiệp của Thẩm Bồi Xuyên.

- -----------------


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.