Tông Ngôn Thần nén cười hỏi: “Lông tơ cũng phải san bằng hả?”
“Tất nhiên rồi, phải nhổ sạch sẽ hết, giống gà không lông, rất xấu nên sẽ không ai thích.” Tông Ngôn Hy nghiêm túc nói.
Tông Cảnh Thần ho nhẹ và tự nghĩ rằng lông đã bị nhổ sạch, trước hết không phải là nhìn đẹp hay xấu, mà nhìn xem con gà đã bị vặt hết lông, liệu nó có còn sống được không?
“Nếu ba nghe được lời này, em nghĩ ba sẽ tức giận không?” Tông Cảnh Thần cố nén cười, dù chỉ nhìn bóng lưng thôi thì cậu cũng biết tch giờ phút này nhất định đã đen hết mặt.
“Chỉ cần anh không tố cáo ba sẽ không biết đâu” Tông Ngôn Hy cực kỳ tự tin, như thể cô bé rất hiểu tch vậy.
Tông Cảnh Thần bóp chặt bụng nhịn không được bật cười: “Làm sao có thể chắc chắn như “Cha bận trăm công nghìn việc thì làm sao có thời chăm sóc chúng ta? Em đang tự hỏi, chúng ta có phải là con của ông ấy không?” Tông Ngôn Hy nghĩ thầm, nếu là cha cô ấy, làm sao anh ấy có thể không có thời gian đi cùng họ?
Cuối cùng, Tông Cảnh Thần không thể không cười thành tiếng.
Tông Ngôn Hy không hiểu, vì vậy cô bé quay lại và hỏi: “Anh đang cười cái gì …”
Lời còn chưa kịp nói xong thì đã nhìn thấy người đứng sau lưng mình, khuôn nhỏ nhắn thay đổi: “Ba.”
Những lời lo lắng, lời nói trong miệng cũng không rõ ràng.
tch ngẩng mặt lên hỏi: “Những lời này con học ở đâu vậy?”
“Ba… Ba nghe thấy hết rồi hả?” Tông Ngôn Hy trong đầu nghĩ, ba đến khi nào vậy?
Tại sao cô bé không nhận thấy nó?
Nếu cô bé phát hiện sớm, thì chắc chắn sẽ không nói những lời đó.
“Cái kia, ba....” Tông Ngôn Hy ôm lấy chân anh làm nũng: “Bố đến khi nào vậy? Sao con không biết gì hết vậy?”
“Ba nghe thấy rồi, đây đều là những lời trong lòng con hả?” Tông Cảnh Hạo vẫn xụ mặt như trước.
Tông Ngôn Hy tiếp tục cười làm lành, cánh tay nhỏ bé bị ôm chặt hơn, cố ý nhéo cổ họng cô, tức giận nói: “Ba, con rất yêu ba, nhưng con sợ mất ba.. “
Dù muốn tức giận như thế nào nhưng nhìn khuôn mặt xinh đẹp của con gái mình, anh không thể tức giận được, nhưng để con gái có một bài học, anh vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng: “Nói đi, con nghe thấy ở đâu?”
Tông Ngôn Hy cúi đầu xoắn ngón tay của mình, bĩu cái miệng nhỏ nhắn nói: “Tất cả đều đã xem trên TV.”
“Sau này anh không được phép xem những chương trình TV lộn xộn đó.” Tông Cảnh Hạo nghiêm giọng.
“Con sẽ, con sẽ, không bao giờ xem nữa, ba đừng tức giận.” Tông Ngôn Hy vươn hai cánh tay nhỏ nhắn ra: “Ba, ba đã lâu không ôm con, ôm con đi, con nhớ ba.”
Tông Cảnh Hạo vừa giận vừa buồn cười: “Không phải ngày nào chúng ta cũng gặp nhau sao?”
“Gặp nhau thì con cũng nhớ, ba đợi con học vẽ cho tốt nha, khi nào con học thành tài con sẽ vẽ cho ba một bức tranh chân dung.” Tông Ngôn Hy nghiêm túc nói.
Gương mặt nhỏ nhắn nghiêm túc của bé đã thành công xóa đi chút không vui trong lòng Tông Cảnh Hạo.
Anh cúi người bế con gái lên, vỗ nhẹ vào mông cô: “Đừng tưởng cho cha mật ngọt sau này cha sẽ cho con xem tivi nha.”
“Phim hoạt hình được không?” Tông Ngôn Hy nhỏ giọng hỏi.
“Ba nói không con sẽ không xem sao?”
“Nếu ba không cho con xem thì con sẽ không xem, sau này con sẽ lén lén xem mà không cho cha biết, he he?” Tông Ngôn Hy tinh nghịch hôn lên mặt cha mình: “Ba không nỡ đánh con có đúng không?”
Tông Cảnh Hạo bị con gái chọc cười: “Càng ngày càng không thể khiến cho người khác bớt lo.”
“Bỏ con xuống đi ba, bức tranh của con vẫn chưa hoàn thành.” Hôm nay cô bé rất vui vẻ và thề sẽ hoàn thành bức tranh này.
Tông Cảnh Hạo bóp mặt con gái và đặt cô bé xuống.
Tông Ngôn Hy chạy đến bàn vẽ và cầm cọ vẽ lên, tiếp tục bức vẽ còn dang dở của mình, Tông Cảnh Thần đặt cuốn sách xuống và nói: “Ba, chúng ta chơi cờ vua nhé?”
Tông Cảnh Hạo đứng ôm tay, nhẹ nhìn con trai: “Ba sợ con thua xong sẽ khóc nhè.”
Tông Cảnh Thần gãi đầu vì xấu hổ, cậu thực sự tức giận vì không thể chấp nhận trận thua trước đó.
Nhưng bây giờ cậu bé chơi và cũng muốn hiểu.
Dù hiện tại kỹ thuật chưa đủ tốt nhưng cậu sẽ ngày càng trở nên mạnh mẽ hơn trong tương lai.
“Con sẽ không khóc.” Tông Cảnh Thần nói chắc nịch.
Tông Cảnh Hạo đi tới, ngồi xuống đất: “Đến đây.”
Tông Cảnh Thần vui vẻ mở hộp cờ mới mua, hai quân một trắng một đen.
Tông Cảnh Thần lần này vẫn thua, nhưng cậu bé đã có tiến bộ và có thể cầm cự được vài hiệp.
Trời tối sầm lại, bức tranh của Tông Ngôn Hy đã hoàn thành, đã đến giờ ăn tối, Tông Cảnh Hạo dừng ván cờ với con trai, thu dọn đồ đạc và mang về nhà.
Ở nhà đã chuẩn bị xong bữa tối, vú Vu chuẩn bị đi ra gọi bọn họ, thấy bọn họ trở về, bà vội vàng cầm lấy đồ trong tay Tông Cảnh Hạo, cười nói: “Rửa tay rồi ăn cơm,”
Bữa tối hôm nay do Vương Hân Hoan và Lâm Tân Ngôn chuẩn bị. Tần Nhã cùng quay lại phòng nữa, Tô Trạm vẫn chưa thức dậy, đã chừa sẵn cơm tôi cho cậu ấy trong bếp. Dì Vương cũng nấu canh tỉnh rượu để cậu có thể uống khi thức dậy.
Tông Ngôn Hy đưa bức tranh của con bé cho Lâm Tân Ngôn xem và hỏi cô ấy thế nào.
Bức tranh của con gái thực sự đã tiến bộ rất nhiều, cô cũng không ngần ngại khen ngợi con: “Bức tranh giống như thật, con vẽ tranh ngày càng đẹp. Được rồi, con đi rửa tay chuẩn bị ăn cơm đi.”
Sau khi được khen ngợi, Tông Ngôn Hy cảm thấy tâm trạng càng vui vẻ hơn, đặt bức tranh xuống và đi rửa tay, sau đó leo lên ghế và ngồi xuống, chờ cơm.
Lâm Tân Ngôn làm một món súp đặc biệt, cô múc cho con trai và con gái mỗi đứa một bát. Tông Cảnh Hạo nhìn bát súp của con trai và con gái và hỏi: “Không có của anh hả?”
Không phải là món ăn yêu thích của anh, chủ yếu là vì nghe nói rằng súp là do Lâm Tân Ngôn nấu.
Lâm Tân Ngôn vốn đã chuẩn bị múc cho anh để anh cho ý kiến, nhưng khi anh hỏi, cô không khỏi trợn mắt, đặt một cái bát trước mặt anh: “Làm sao có thể quên được anh.”
Tông Cảnh Hạo cười khúc khích.
Buổi tối, Tô Trạm mơ mơ màng màng tỉnh dậy, miệng khô khốc, đứng dậy đi rót nước, sau khi uống rượu xong đầu óc nặng nề, uống xong cốc nước dường như tỉnh táo rất nhiều, nhìn kỹ một vòng đã biết đang ở chỗ nào.
Nghĩ rằng Tần Nhã cũng ở đó, ánh mắt nhìn về phía phòng cô, đặt chén trà xuống, anh bất giác đi tới, có lẽ đã là đêm khuya, xung quanh quá yên tĩnh, trong tiềm thức biết rằng Tần Nhã hẳn là đã ngủ, bây giờ đến gặp cô, cô cũng sẽ không phát hiện ra, anh lặng lẽ mở cửa phòng cô.
- -----------------