Đoạt Yêu Lâm Thiếu: Hãy Buông Tay

Chương 445 - Bồi Xuyên, tìm bạn gái đi




Lúc Tông Cảnh Hạo xuống thang máy đi về phía xe, bỗng có một chiếc xe đi vào dừng lại trước mặt anh.

Người trong xe mở cửa xe ra, bước xuống: “Cậu đi đâu?”

Thẩm Bồi Xuyên hỏi.

Thực ra Tông Cảnh Hạo cũng định tìm anh ta, nhưng chưa nói ngay mà chỉ yên lặng nhìn anh ta, dường như đang đợi anh ta nói tiếp.

Như đang đợi anh ta nói thăng, cũng như đang đợi xem anh ta đã điều tra cái chết của Hà Thụy Lâm đến đâu rồi.

Thẩm Bồi Xuyên cũng không biết mình làm sao, cứ thấy chột dạ, hình như anh cũng không làm chuyện gì xấu mà nhỉ?

Nhưng lại không dám đối diện với anh.

Chuyện đưa Lâm Tân Ngôn đi từ trước đến nay đối với Tông Cảnh Hạo không hề ngay thẳng. Lâm Tân Ngôn có thể tìm anh, có nghĩa là tín nhiệm anh, không có sự cho phép của Lâm Tân Ngôn, anh không thể nói ra.

Anh cúi đầu nhìn xuống đất, vừa hay lại có một hòn sỏi nhỏ, anh dùng chân đá nó rồi lại nghịch: “Tôi đến là muốn nói với cậu, tôi đã tìm ra hung thủ giết Hà Thụy Lâm rồi, nhưng lại không động đến cô ta, bây giờ phải làm thế nào?”

Giọng nói Tông Cảnh Hạo lạnh nhạt, không có nhịp điệu: “Cậu làm chuyện gì trái với lương tâm à?”

“Hả?” Bồi Thẩm Xuyên ngỡ ngàng lắc đầu: “Tôi, tôi sao lại làm chuyện trái lương tâm chứ?”

Cậu ta, cậu ta phát hiện ra điều gì sao?

Tông Cảnh Hạo cười nhẹ một tiếng: “Nhìn cậu kìa, mặt trắng bệch ra rồi, tôi chỉ đùa cậu thôi, làm gì mà kích động lên vậy?”

Thẩm Bồi Xuyên sờ sờ mũi: “Tôi nào có kích động, chỉ không hiểu lời nói của cậu thôi.”

Tông Cảnh Hạo cười không nói gì, bước về phía chiếc xe: “Đi thôi.”

“Đi đâu?” Thẩm Bồi Xuyên lại lờ mờ lần nữa.

“Cậu tìm ra manh mối, không đào sâu thêm nữa, định để sang năm sau à?” Anh ấn vào chìa khóa, đèn chiếc xe sáng lên, anh ngồi vào ghế lái, Thẩm Bồi Xuyên mới định thần lại ngồi vào ghế phụ.

“Chúng ta bắt người tùy tiện như vậy có phải đánh rắn động cỏ không?” Thẩm Bồi Xuyên lo lắng, có thể mua chuộc người phạm tội, không phải là chuyện người bình thường có thể làm.

Tông Cảnh Hạo nhìn anh: “Cậu không đập cỏ thì sao rắn ra ngoài được?”

Thẩm Bồi Xuyên nghĩ nghĩ rồi nói: “Tôi gọi người bắt cô ta ra.”

“Hung thủ là nữ sao?” Tông Cảnh Hạo nhíu mày.

Thẩm Bồi Xuyên gật đầu: “Chúng ta nói thẳng quá, không xét hỏi ra điều gì, người lại bị diệt khẩu rồi.”

Mấy năm nay trong con người của Thẩm Bồi Xuyên không còn lẫn lộn nữa, mặc dù không lên chức quan to nhưng cũng bồi dưỡng được không ít người.

Tông Cảnh Hạo không nói gì, coi như ngầm đồng ý.

Thẩm Bồi Xuyên lấy điện thoại ra, nói với bên kia mấy câu, cuối cùng nói: “Nhanh lên, tôi sắp đến rồi.”

Nghe được hồi âm của bên kia, anh ta mới cúp máy.

Anh dựa lưng vào ghế, dáng vẻ thoải mái nói: “Hôm qua cậu uống nhiều thật à?”

Thăm dò anh?

Tông Cảnh Hạo quay đầu nhìn anh, rồi nói cho anh đáp án mập mờ: “Cậu nghĩ sao?”

Thẩm Bồi Xuyên: “…”

“Tôi ấy, đã bị hai vợ chồng cậu chơi từ lâu rồi.” Thẩm Bồi Xuyên không ngốc, thái độ này với Tông Cảnh Hạo không giống cái gì cũng không biết.

“Nói ra cũng đúng, uống say rồi, lại không phải lợn, cũng biến thành ngu ngốc.” Thẩm Bồi Xuyên cố ý chơi khăm, rất dễ dàng.

Không thể nói thẳng ra, còn phải thừa nhận cái tính cách quái dị của Tông Cảnh Hạo.

Coi anh là khỉ sao, đùa nhau à?

Anh ta trêu ai ghẹo ai vậy chứ?

“Tuổi ngày càng lớn, lòng dạ ngày càng hẹp hòi.” Lúc này xe dừng lại, Tông Cảnh Hạo xuống xe, Thẩm Bồi Xuyên cũng xuống theo.

Cổng sau nhà tù thành phố B, cánh cổng sắt vừa cao vừa to, bên phải là một cánh cổng nhỏ, bình thường không mở cổng to, vào bằng cửa nhỏ. Thẩm Bồi Xuyên đi lên trước, anh làm việc đều khiến Tông Cảnh Hạo yên tâm.

Thẩm Bồi Xuyên đã quen với tình hình, nói với bảo vệ giữ cổng: “Tôi đến tra hỏi tù nhân.”

Bảo vệ biết thân phận của Thẩm Bồi Xuyên, vả lại anh cũng thỉnh thoảng đến, cho nên không hỏi gì nhiều rồi mở cổng ra.

Tông Cảnh Hạo đi bên cạnh, nhìn anh ta: “Bồi Xuyên, tìm bạn gái đi.”

Thẩm Bồi Xuyên bỗng dừng lại nhìn Tông Cảnh Hạo.

“Cậu, cậu nói cái gì? Không phải, ý cậu là gì?” Sao anh lại nghe không được hợp lí nhỉ?

Tông Cảnh Hạo không dừng lại mà vẫn tiếp tục đi.

Này.

Thẩm Bồi Xuyên nhanh chóng đi lên ngăn anh lại: “Cậu nói nhanh lên, ý cậu là gì?”

Tông Cảnh Hạo chau mày nhìn dáng vẻ vội vã của anh ta: “Cậu xem cái dáng vẻ không điềm đạm này của cậu có giống với thời kỳ mãn kinh không?”

Thẩm Bồi Xuyên: “…”

Đi vào trong rồi nhưng Thẩm Bồi Xuyên vẫn đứng đó, anh giậm chân nhìn Thẩm Bồi Xuyên: “Cậu định đứng đó mãi à?”

Thẩm Bồi Xuyên ho nhẹ một tiếng rồi vội vã đi lên, tâm trạng cũng bình tĩnh đi rất nhiều: “Tôi thành thế này đều do hai vợ chồng cậu đấy.”

Lâm Tân Ngôn rõ ràng biết anh là anh em tốt của Tông Cảnh Hạo, lại còn tìm anh nói hết mọi chuyện.

Nguy hiểm nhất là cái gì anh cũng biết nhưng lại không được nói cái gì.

Nét mặt anh nghiêm túc lên vài phần, nói: “Tuy nhiên, cô ấy đối xử với cậu thật tốt, lúc nào cũng nghĩ cho cậu, nếu không sẽ không đi tìm Bạch Dận Ninh.”

Đó là chuyện rõ ràng, anh không nói, Tông Cảnh Hạo cũng biết.

Tông Cảnh Hạo nhẹ nhàng gật gù, ẩn giấu cảm xúc trong đáy mắt.

Lúc Lâm Tân Ngôn đến gần Trình Dục Tú, nhưng lại không nói thẳng ra, anh biết, hầu hết đều liên quan đến anh.

Anh không muốn tìm hiểu thêm.

Lần này, Bạch Dận Ninh xuất hiện, làm anh khẳng định chuyện này.

Trình Dục Tú- đó là người mà anh canh cánh trong lòng hơn hai mươi năm, một mũi kim sắc trong lòng.

Bây giờ lại…

Anh biết, nhưng không muốn vạch trần.

Hả?

Thẩm Bồi Xuyên chớp chớp mắt, sau khi hiểu ra mới trừng mắt nhìn anh ta: “Cậu mới thích đàn ông ấy.”

Tôi rất bình thường mà!

Ôi trời ơi!

Lúc này có người đi đến nói nhỏ: “Các anh đến thẩm vấn tư, thời gian không nhiều, hãy nhanh lên, người đang ở bên trong.”

Nhà tù có ca trực đêm, đây là phòng dành cho ca trực đêm, nếu mệt là vào trong nghỉ.

Phòng không to, rất sạch sẽ, có một chiếc giường đơn dựa vào tường. Đầu giường còn có một cái bàn, trên bàn có bình nước ấm. Người phụ nữ ngồi dựa vào bên giường, trên người mặc bộ quần áo tù xanh kẻ sọc. Cô ta cúi đầu xuống, dường như nghe thấy tiếng mở cửa mới ngẩng đầu lên.

- -----------------


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.