Thẩm Bồi Xuyên giả vờ bí hiểm: "Cậu đoán xem."
Tô Trạm nhìn chằm chằm Thẩm Bồi Xuyên, cười híp mắt nói: "Chẳng lẽ cậu có bạn gái rồi? Hôm nay đi cùng bạn gái hả?"
Sắc mặt Thẩm Bồi Xuyên lập tức trầm xuống, nếu như đối tượng đùa giỡn này là người khác, anh ta sẽ không tức giận, nhưng bên trong là Lâm Tân Ngôn, câu nói đùa này không thể tùy tiện nói ra.
Tô Trạm nháy mắt một cái: "Không thể đùa sao, tôi không trêu nữa, sao lại vẫn tức giận."
Thẩm Bồi Xuyên nhìn anh ta một cái: "Bên trong là chị dâu."
Sắc mặt của Tô Trạm cũng thay đổi, mỗi lần nghe thấy là Lâm Tân Ngôn, anh ta cũng không tự chủ được nhớ tới Tần Nhã.
Anh ta cúi đầu nhìn mặt đất: "Vậy tôi đi trước vậy."
Từ sau khi Tần Nhã rời đi, anh ta chỉ biết đắm chìm trong công việc, có thời gian rảnh sẽ ở nhà với bà nội, ngày đó ở sân bay gặp Lâm Tân Ngôn, sau đó cũng không gặp lại nữa.
Bởi vì Lâm Tân Ngôn có quan hệ thân thiết với Tần Nhã, vừa nhìn thấy Lâm Tân Ngôn, anh ta sẽ nhớ tới Tần Nhã
Thẩm Bồi Xuyên nhìn Tô Trạm: "Không phải đã nghĩ thông suốt rồi sao?"
Sao lại vẫn giữ dáng vẻ oán hận với Lâm Tân Ngôn như vậy chứ?
"Không phải, tôi..."
"Được rồi, được rồi, mọi người đều muốn tốt cho cậu thôi. Đi theo tôi vào, chào hỏi chị dâu chút." Thẩm Bồi Xuyên kéo cổ Tô Trạm, kề vai đi vào trong.
Bị Tô Trạm ngắt đứt suy nghĩ, anh ta cũng quên mất việc gọi điện thoại cho Tông Cảnh Hạo.
Trong gian phòng, Lâm Tân Ngôn ngồi một mình, cô đi chân trần, cuộn người trên ghế salon, trong tay còn bưng ly rượu, nhấp nhẹ trên miệng.
Hai người đàn ông hai mắt nhìn nhau, ánh mắt không nhìn vào người cô, bọn họ ngồi ở một bên.
"Chị dâu." Tô Trạm chủ động chào hỏi.
Lâm Tân Ngôn ngước mắt, mới nhìn thấy tiến vào là hai người: "Bồi Xuyên gọi anh tới?"
Tô Trạm ngồi xuống một bên ghế salon: "Không phải, gặp ở cửa thôi."
Lâm Tân Ngôn ừ một tiếng, cũng không hỏi nhiều hai người họ.
Thẩm Bồi Xuyên nói mình muốn đi phòng vệ sinh, theo lý mà nói không thể nào xuất hiện ở cửa, nhưng bây giờ Lâm Tân Ngôn còn đang có chuyện trong lòng, cho nên không hề phát hiện là điểm lạ lùng ở chỗ nào.
Thẩm Bồi Xuyên nhìn Tô Trạm, cũng không nói gì.
Tô Trạm cũng có chuyện trong lòng, sau khi Tần Nhã rời đi, anh ta vẫn luôn sống trong sự ân hận, bởi vì sự do dự của anh ta đã hại Tần Nhã, mất đi con của mình.
Anh ta rót rượu cho Lâm Tân Ngôn, dòng nước chảy theo thành ly, nghe giống như âm thanh đang nức nở của một người có tâm sự.
Lâm Tân Ngôn nhìn ly rượu được rót đầy, cũng không cầm lên, chỉ nói: "Tần Nhã bây giờ rất tốt, không cần lo lắng."
Tô Trạm cúi đầu, trong giọng nói có thêm chút khàn khàn: “Cô ấy ổn là tôi yên tâm rồi.”
Lâm Tân Ngôn không nói quá nhiều, trải qua chuyện này, có lẽ anh ta sẽ trưởng thành lên.
"Tôi uống với cô một ly vậy." Tô Trạm hai tay bưng ly rượu lên, giơ về phía Lâm Tân Ngôn. . truyện kiếm hiệp hay
Lâm Tân Ngôn bưng ly rượu lên, cụng ly với anh ta, âm thanh của ly thủy tinh chạm vào nhau nghe vô cùng vang, phá vỡ sự yên tĩnh của căn phòng.
Tô Trạm uống một hơi cạn sạch.
Lâm Tân Ngôn cũng không muốn chỉ uống nửa ly, chịu đựng cảm giác nóng bỏng ở cổ họng, cố gắng uống hết ly rượu.
Thực quản đã nóng hừng hực.
Cô cau mày thật chặt
Lúc này Tô Trạm mới phát hiện dường như tâm trạng của Lâm Tân Ngôn không được tốt.
Anh ta nhìn Lâm Tân Ngôn, thận trọng dò xét: "Chị dâu, tâm trạng không tốt sao?"
Lâm Tân Ngôn nâng cằm, nhìn ánh nến, đúng vậy, tâm trạng cô không tốt, tận mắt chứng kiến Trang Tử Khâm đi vào, nhìn thấy bà ngày càng gầy yếu đi, trong lòng cô rất khó chịu.
Là con gái, cô đã xem nhẹ Trang Tử Khâm quá lâu, sau khi có hai đứa bé, mọi sức lực đều đặt hết lên hai đứa trẻ và công việc, cô rất ít khi chú ý đến Trang Tử Khâm.
Vẫn cảm thấy bà còn rất trẻ, vẫn cảm thấy bà đã khỏi bệnh rồi, cô cũng loại bỏ gánh nặng trước kia.
Nhưng cô đã sai rồi, tinh thần của Trang Tử Khâm có tốt, nhưng những tổn thương mà Lâm Quốc An gây ra cho bà ấy vẫn luôn tồn tại.
Nếu như có nhiều thời gian quan tâm đến bà ấy, nhận ra được bà ấy vẫn luôn canh cánh nghi ngờ chuyện trước kia, kịp thời khuyên bảo, bà ấy cũng sẽ không thể nào có kết cục này.
Phận là con gái, cô cũng có trách nhiệm.
"Bởi vì Cảnh Hạo sao?" Tô Trạm cho rằng Lâm Tân Ngôn như vậy là đang có chuyện với Tông Cảnh Hạo.
Thẩm Bồi Xuyên nhìn anh ta một cái: "Cậu nghĩ ai cũng như mình sao, đến bản thân muốn gì còn không rõ?"
Tô Trạm lập tức phẫn nộ, tại sao phải đả kích anh ta?
Anh ta đã mất đi người yêu, mất đi con của mình, chưa đủ bi thảm sao?
"Cậu có thể đừng như vậy được không?" Tô Trạm dường như đang khẩn cầu.
Chuyện mà anh ta không thể chịu đựng nhất chính là chuyện này.
Thẩm Bồi Xuyên rót một ly rượu cho mình: "Tôi tự phạt một ly."
Anh ta một hơi uống cạn.
Tô Trạm lại rót cho anh ta: "Tự phạt phải ba ly, một ly không được."
Thẩm Bồi Xuyên: "..."
Anh ta còn có thể không uống sao?
"Không uống, chúng ta không cần làm anh em nữa." Tô Trạm dọa.
Thẩm Bồi Xuyên kéo cổ áo: "Được, không phải chỉ là tự phạt ba ly sao, sao có thể quật ngã tôi được?"
Tô Trạm ngồi lại gần, tiếp tục rót rượu: "Làm anh em với nhau, tôi cũng cậu uống, thấy đủ thành ý chưa?"
Thẩm Bồi Xuyên bưng ly rượu: "Đừng có nói nhảm nữa, uống."
Lâm Tân Ngôn nhìn hai người bọn họ, hai người thường xuyên cãi vã, nhưng cảm tình vẫn thật sự tốt.
Ọe, dạ dày đột nhiên sôi trào, cô che miệng mũi đứng dậy rời khỏi phòng
Tô Trạm cùng Thẩm Bồi Xuyên dừng lại.
"Chị dâu, không khỏe sao?"
Lâm Tân Ngôn không muốn làm hai người mất hứng, cô lắc đầu: "Tôi muốn đi phòng vệ sinh, hai người cứ uống đi."
Nói xong cô bước nhanh ra ngoài.
Cô cúi mặt xuống bồn rửa, những thứ trong dạ dày đều nôn ra hết.
Sau khi nôn xong, dạ dày cũng thoải mái hơn nhiều, hơn nữa cả người cũng dần dần tình táo lại.
Cô vặn vòi nước, lấy nước súc miệng, rửa mặt.
Cô ngẩng đầu, nhìn thấy mình trong gương, cong môi, lộ ra một nụ cười, cô tự nói với mình, sau này vẫn còn rất nhiều thời gian, cô phải sống thật tốt, mới có thể chăm sóc Trang Tử Khâm, chăm sóc hai đứa bé.
Cô lau khô mặt, trở về chuẩn bị nói với Tô Trạm và Thẩm Bồi Xuyên, cô muốn trở về.
Lúc đi xuyên qua hành lang, đối diện với một người đàn ông đội mũ lưỡi trai lại gần, giọng nói của hắn ta mang theo sự lạnh lùng làm người khác sợ hãi: "Ngôn Ngôn."
Lâm Tân Ngôn ngẩng đầu, dưới ánh sáng mờ ảo, một bóng người quen thuộc đứng cách cô không xa.
Không gian không lớn, tràn đầy sự lạnh lẽo
Lâm Tân Ngôn theo bản năng lùi về phía sau hai bước: "Anh là ai?"
Người đàn ông mang mũ lưỡi trai, kéo thấp vành mũ, cô không nhìn thấy mặt hắn ta.
"Rốt cuộc anh là ai?" Lâm Tân Ngôn cũng lạnh giọng.
Ha ha....
Điệu cười nham hiểm vang lên làm cho người khác phải sợ hãi.
- -----------------