Đoạt Yêu Lâm Thiếu: Hãy Buông Tay

Chương 373 - Anh cho em trái tim anh




Đối mặt với câu hỏi của Lâm Tân Ngôn, Tông Cảnh Hạo không vội giải thích ngay mà mơ màng dựa lên ghế xe. Anh khép hờ hai mắt như không nghe thấy: “Hả?”.

Lâm Tân Ngôn mím môi: “Ông ta muốn ép anh và người phụ nữ đó ở bên nhau?”

Lần này, Lâm Tân Ngôn không gọi bác Văn Khuynh.

Hành động hôm nay của ông ta đã vượt quá giới hạn của cô.

Tông Cảnh Hạo cử động cơ thể, thoải mái dựa: “Có lẽ vậy.”

Lâm Tân Ngôn: “....”

Đột nhiên xe Lâm Tân Ngôn dừng lại bên đường, cô quay đầu nhìn anh: “Anh không có gì nói với em sao?”

Tông Cảnh Hạo từ từ ngẩng đầu lên, đối diện với ánh mắt phẫn nộ của cô, trong mắt còn mang ý cười hỏi: “Nói gì?”

Lâm Tân Ngôn cảm thấy hơi đau lòng, điều cô muốn không nhiều, trong chuyện tình cảm cô chỉ hy vọng hai người có thể tin tưởng lẫn nhau.

Cô bằng lòng tin tưởng anh.

Nhưng xét về chuyện chịu trách nhiệm với đoạn tình cảm này, không phải anh nên giải thích một chút với cô sao?

Cô rất muốn bảo vệ mối quan hệ này, nhưng...

Cô thu lại ánh mắt, tắt đèn xe: “Anh lái về đi.”

Cô cảm thấy bản thân phải bình tĩnh một chút, ở cùng phòng với anh e là cô sẽ không kìm được cảm xúc của mình.

Cô đi xuống xe, đóng cửa lại rồi đi về phía dòng người.

Cô ngẩng đầu lên định để gió nhẹ thổi cho mình tỉnh lại.

Tông Cảnh Hạo xuống xe đuổi theo, nắm lấy cổ tay cô: “Em đi đâu?”

Lâm Tân Ngôn cố buông tay anh ra nhưng anh nắm rất chặt.

“Em muốn yên tĩnh một mình, được không?” Cô dùng toàn bộ lý trí còn sót lại nói nhỏ tiếng.

“Em ghen?”

“Không có.” Lâm Tân Ngôn phủ định rất nhanh.

“Tại sao em tức giận.”

“Em không tức giận.”

“Em có.”

Lâm Tân Ngôn nhìn anh, cả bộ vest đen làm nổi bật thân hình cao ráo từ trên xuống dưới nhưng khuôn mặt lúc này lại khiến người ta không nhìn ra bất cứ cảm xúc nào.

Anh thực sự không để tâm, thực sự cô như vậy là tại sao?

“Đúng vậy, em tức giận.” Lâm Tân Ngôn gật đầu: “Anh biết không, em rất trân trọng quan hệ với anh không chỉ vì hai đứa bé mà bởi vì trong đó...”

Cô tăng thêm sức mạnh chọc vào trái tim anh: “Bởi vì nơi đây có vị trí của anh, em rất muốn tin tưởng anh và quan hệ giữa chúng ta. Anh biết không? Thái độ của anh khiến em rất bất an, rất khó chịu, rất sợ hãi, em sợ rằng mối quan hệ này chỉ là ảo ảnh mà em đã tưởng tượng. Em đã chứng kiến cuộc hôn nhân thất bại của mẹ. Em hờ hững với tình cảm của mình nhưng đối với anh, em muốn cho đi và gìn giữ. Bây giờ em thấy rằng tất cả những điều này có thể chỉ có mình em tình nguyện. Tông Cảnh Hạo, đừng giả vờ tốt với em nữa, kết thúc đi, đây không phải là điều em muốn!”

Cô dùng toàn sức lực buông tay anh ra, cô chỉ muốn nhanh chóng bỏ đi vì tiếp tục đối mặt với anh, cô sợ mình sẽ càng mất bình tĩnh.

Cô không muốn biến bản thân thành một người vợ oán thán, nhưng lúc này cô đã trở nên như vậy.

Tông Cảnh Hạo bước tới phía trước ôm lấy eo cô, Lâm Tân Ngôn vùng vẫy đánh anh: “Buông em ra, buông em ra...”

Tông Cảnh Hạo bắt lấy đôi tay không yên phận, ấn vào lòng ngực: “Đừng ồn.”

Anh lớn như vậy chưa từng giải thích với ai.

Anh không giỏi cũng không thích giải thích.

Cảm thấy đúng thì là đúng, không đúng là không đúng, có là có, không có là không có.

“Anh giải thích thì có thể chứng minh anh không làm ra chuyện có lỗi với em sao?”

Ánh mắt anh đen trầm lắng như mặt hồ không đáy.

Lâm Tân Ngôn ngẩn ngơ, sau đó trừng mắt nhìn anh, anh có ý gì?

Đôi môi cô bất giác run rẩy.

“Nói đi phải nói lại, không giải thích nhất định là phản bội em sao?”

Tông Cảnh Hạo kéo đầu cô vào lòng bàn tay: “Nghe em nói những lời này, anh rất vui.”

Trong mắt Lâm Tân Ngôn không biết từ khi nào đã bị che phủ bởi lớp sương mờ, cô ấm ức mở to đôi mắt tròn.

“Anh chưa bao giờ làm điều gì có lỗi với em. Anh chỉ thích một người phụ nữ. Cô ấy không có xuất thân nổi bật, học vấn không cao. Cô ấy không phải người phụ nữ tốt nhất mà anh từng thấy, nhưng cô ấy như vậy lại chạm vào trái tim của anh. Đôi khi anh không thể giải thích được, làm thế nào anh có thể thích một người phụ nữ như vậy?”

Lâm Tân Ngôn: “...”

“Trong mắt anh, em tồi tệ như vậy sao?”

“Ai nói em tồi tệ?”

Đáy mắt Lâm Tân Ngôn có ánh sáng lướt qua: “Vậy thì anh cảm thấy em tốt ở điểm nào?”

Ánh mắt của Tông Cảnh Hạo từ mặt cô chuyển động xuống dưới cổ cô, ngực cô, rồi dừng ở bụng dưới...

Khuôn mặt Lâm Tân Ngôn nóng lên, cô vung tay: “Mau buông em ra, em phải về nhà.”

Tông Cảnh Hạo nắm chặt tay cô, trượt xuống lòng bàn tay xoa lưng cô, cuối cùng đáp xuống eo cô, cánh tay ra sức vừa thu về, cơ thể của Lâm Tân Ngôn ngay lập tức đã dán chặt vào anh không chút khẽ hở.

Má anh áp vào má cô, môi cắn hờ vào vành tai cô: “Anh đã nói là em rất giận, tại sao em lại đỏ mặt?”

“Em không đỏ mặt.” Lâm Tân Ngôn cứng miệng, ánh mắt khi nãy của anh...

“Vậy mắt anh mù?”

“Ừm, anh mù.”

Tông Cảnh Hạo: “...”

“Em xấu xí, lại không có tiền, không ưu tú, anh còn ôm em như vậy không phải mù thì là gì?”

Tông Cảnh Hạo: “...”

Hóa ra ở đây đợi anh.

“Em xấu xí, không có tiền, không ưu tú, nhưng anh thích.”

Lâm Tân Ngôn phủ nhận: “Ai tin anh.”

Tông Cảnh Hạo hôn môi cô, Lâm Tân Ngôn vùng vẫy anh liền cắn vào thịt cô.

“Á...”

Lâm Tân Ngôn đau, sức chống cự rất yếu, anh lại được nước lấn tới móc lấy môi cô quyến luyến, kéo mạnh tay cô vào trong áo sơ mi, ấn vào trong tim, mơ hồ nói: “Anh cho em trái tim anh.”

Rít...

Lốp xe cọ sát với mặt đường tạo thành những âm thanh chối tai.

- -----------------


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.