Cao Nguyên đưa cô về tới nhà, Tông Cảnh Hạo còn chưa về, hai đứa bé đã tắm xong vừa lên giường.
Nhìn thấy Lâm Tân Ngôn vào cửa, Lâm Nhụy Hi nhào tới, ôm lấy chân của cô: “Mami trở về rồi?”
Lâm Tân Ngôn ôm cô bé lên, hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô: “Sao còn chưa ngủ?”
Cô bé suy nghĩ một chút nói: “Con đang chờ mami đó.”
“Em đợi ai chứ, rõ ràng đang uống sữa tươi.” Lâm Hi Thần không ngần ngại vạch trần cô bé.
Cô bé trừng mắt liếc anh trai một cái: “Anh thật đáng ghét!”
Lâm Hi Thần mặc một chiếc áo ngủ nhung, đặt ly sữa bò xuống, liếc nhìn em gái một chút: “Nói thật liền ghét anh rồi?”
Cô bé nép vào lòng Lâm Tân Ngôn, nũng nịu: “Mami xem anh bắt nạt con.”
Lâm Tân Ngôn vỗ lưng bé, dỗ dành: “Được rồi, anh không nói con.”
Lâm Hi Thần cảm thấy em gái thật là trẻ con, chỉ biết nũng nịu.
Cậu trở về phòng đi ngủ.
Hiện tại cậu ngủ một mình, Lâm Nhụy Hi ngủ cùng Trình Dục Tú.
Cô bé nói một mình sợ, không ngủ được.
Lâm Hi Thần nghĩ, có cái gì phải sợ?
Trình Dục Tú đem ly sữa hai đứa bé uống rửa sạch rồi đi tới, nhìn Lâm Tân Ngôn hỏi: “Chỉ một mình con về?”
Bởi vì bà không nhìn thấy Tông Cảnh Hạo.
Lâm Tân Ngôn buông con gái xuống: “Đi tìm anh chơi một lát.”
“Con muốn mami ôm mà.” Lâm Nhụy Hi nép vào lòng cô, không muốn xuống.
Lâm Tân Ngôn dỗ dành cô: “Tiểu Nhụy ngoan nhất, chờ đến cuối tuần, mami dẫn con và anh đi ra ngoài chơi.”
“Thật sao?” Cô bé hưng phấn.
Thật ra cô rất dễ dụ, cho ăn cho uống cho chơi là được.
Lâm Tân Ngôn xoa đầu bé, nói là thật, cô bé lúc này mới chịu xuống đi tìm Lâm Hi Thần.
“Có chuyện muốn nói với mẹ sao?” Trình Dục Tú hỏi.
Nếu không sao cô lại đuổi khéo con đi.
Lâm Tân Ngôn nói: “Đến trong phòng nói đi ạ.”
“Vào trong phòng mẹ.” Sau khi chăm sóc Lâm Nhụy Hi, bà và Tông Khải Phong ngủ riêng, bây giờ vừa hay trong phòng không có người.
Lâm Tân Ngôn gật đầu.
Sau khi vào phòng, Lâm Tân Ngôn đóng cửa lại, Trình Dục Tú vẫy tay gọi Lâm Tân Ngôn: “Nào ngồi đi.”
Lâm Tân Ngôn ngồi bên mép giường, trong lòng do dự một lúc: “Văn Khuynh bị tai nạn rồi.”
“Nghiêm trọng không?” Trình Dục Tú hỏi.
Lâm Tân Ngôn lắc đầu: “Con không biết, Cảnh Hạo qua đó rồi.”
Trình Dục Tú than thở: “Con người luôn không biết trước được ngày mai sẽ xảy ra chuyện gì...”
“Đây không phải là ngoài ý muốn.” Thực ra Lâm Tân Ngôn cũng muốn biết Trình Dục Tú có hận Văn Khuynh không.
Trình Dục Tú mở to mắt ngạc nhiên không tin, không phải sự cố, vậy là người nào dám làm như vậy?
“Con nuôi Bạch Hồng Phi, Bạch Dận Ninh tới thành phố B rồi, chuyện này là anh ta làm để báo thù cho Bạch Hồng Phi.”
Trình Dục Tú rủ mắt đầy tâm sự: “Chuyện đã qua lâu như vậy rồi, sao phải vậy chứ.”
“Có lâu hơn nữa thì tổn thương cũng vẫn còn, mẹ không hận sao?” Lâm Tân Ngôn hỏi câu hỏi trong lòng.
Trình Dục Tú đứng dậy đi tới trước cửa nhìn ra bên ngoài.
“Thị phi đúng sai làm sao bàn luận? Lúc đầu mẹ đồng ý với Văn Nhàn thì phải gánh chịu hậu quả, chỉ là chuyện xảy ra đều nằm ngoài dự liệu của mẹ, nghĩ kỹ lại Văn Khuynh có sai đâu chứ? Giả sử mẹ thực sự là kẻ thứ ba phá hoại hôn nhân của Văn Nhàn, ông ấy làm như vậy, người ta chắc sẽ vỗ tay ủng hộ.”
“Không phải mẹ.” Lâm Tân Ngôn nhìn bà.
“Nhưng chuyện bắt đầu từ mẹ, nếu như khi Văn Nhàn tìm mẹ, mẹ từ chối thì sẽ không có những chuyện sau đó, hoặc có lẽ số phận trêu người, hoặc là ông trời định sẵn, chuyện quá khứ, mẹ sớm đã nhìn rõ rồi.”
Bà cảm thấy bây giờ chính là khoảng thời gian hạnh phúc nhất trong đời bà, cả gia đình vui vẻ sống bên nhau, trước đây bà không dám nghĩ, mặc dù Tông Cảnh Hạo vẫn không nói chuyện với bà nhưng bình thường nhìn thấy cũng rất tốt.
Bà rất thỏa mãn.
“Con giúp mẹ khuyên bảo Bạch Dận Ninh.” Trình Dục Tú biết rõ báo thù Văn Khuynh không phải chuyện dễ dàng, Bạch Dận Ninh là con trai nuôi của Bạch Hồng Phi nên bà cũng không muốn anh ta có chuyện.
“Sợ rằng không ai có thể thuyết phục anh ta.” Lâm Tân Ngôn biết rõ, Bạch Dận Ninh tới đây lần này, rõ ràng là vì trả thù Văn Khuynh.
Trình Dục Tú than dài, thù hận của đời trước không nên liên lụy tới đời sau.
“Nếu như Bạch Dận Ninh thành công, mẹ có vui không?”
Trình Dục Tú lắc đầu: “Mẹ không vui, Văn Khuynh có sai nhưng ông ấy thật lòng coi Tông Cảnh Hạo là người thân.”
Bà không muốn Tông Cảnh Hạo biết được sự thật chính vì sợ anh sẽ chịu không nổi, anh vẫn luôn rất kính trọng Văn Khuynh, mà Văn Khuynh lại rất quan tâm em gái mình nên luôn bảo vệ đứa con em gái để lại.
Tất cả những điều đó bà đều biết.
Bà không muốn để con trai mình bị cuốn vào trong vòng xoáy không biết là đúng hay sai này.
Bà có thể nhìn thấy anh như thường ngày đã rất mãn nguyện rồi, bà không mong muốn xa hoa rằng những năm còn sống có thể nghe được anh gọi tiếng mẹ.
“Bạch Dận Ninh ở đâu?” Đột nhiên Trình Dục Tú quay người.
Bà không thể mở to mắt nhìn anh tự tìm rắc rối, nể tình Bạch Hồng Phi, bà cũng nên tới khuyên anh ta.
Lâm Tân Ngôn nói địa chỉ của Bạch Dận Ninh cho bà biết.
Cô tới nhà họ Văn một lần, cảm thấy cách làm của Trình Dục Tú là đúng, những gì đã che giấu, đã qua thì đừng có dây dưa không dứt hay lật lại làm gì vì cuối cùng cũng không có lợi.
Người chịu tổn thương lớn nhất trong đó là Tông Cảnh Hạo, người thân anh luôn kính trọng lại là kẻ thù của anh, người anh đối xử lạnh lùng thậm chí từng thù hận lại là mẹ ruột của mình, bảo anh làm sao chấp nhận được.
Làm sao có thể đối mặt?
Cô rất sợ Bạch Dận Ninh sẽ phá vỡ sự yên tĩnh của hiện tại.
“Nghĩ gì vậy?”
Cô ngẩng đầu lên liền thấy...
- -----------------