Tô Trạm đi đến khu vườn bên ngoài khu nội trú mới dừng lại, Lưu Phi Phi đứng sau lưng hắn: “Muốn nói gì với em?”
“Muốn nói rõ ràng với cô.” Tô Trạm quay người, hắn nhìn gương mặt đã từng quen thuộc, hiện tại vẫn là khuôn mặt ấy, nhưng hắn chỉ cảm thấy xa lạ.
Trước kia cảm thấy rất quen thuộc, bây giờ phát hiện hắn chẳng biết gì về cô ấy nữa.
Luôn cảm thấy không hiểu rõ cô ấy, trong lòng như thể có chuyện ẩn giấu.
“Cô nên hiểu rõ, thời điểm khi cô lựa chọn ra đi, chúng ta đã kết thúc rồi. Dù khi đó cô có lý do gì, cô đã rời đi, đã thể hiện rằng cô từ bỏ tình cảm ấy. Nhưng bây giờ cô lại dây dưa như thế này sẽ chỉ khiến tôi coi thường cô. Tôi cảm thấy, vẫn là để lại cho nhau những cảm xúc đẹp thì tốt hơn. Sau này cô cũng không cần tới bệnh viện nữa, tôi hi vọng cô có thể giữ đúng lời hứa, đừng tới quấy rầy cuộc sống của tôi.”
Lưu Phi Phi không nghĩ tới, Tô Trạm sẽ dứt khoát như vậy.
Trong lòng cảm thấy thất vọng, người đàn ông đã từng yêu cô kia thay đổi rồi, không còn yêu cô nữa, sẽ không còn cẩn thận từng li từng tí vì cô không vui, bây giờ chỉ muốn dứt bỏ cô thôi.
Hai tay cô ta nắm chặt lại, khẽ cười một tiếng: “Anh tuyệt tình vậy sao, không nể tình cũ chút nào à?”
“Cô cũng đã nói là tình cũ. Đối với tôi mà nói, quá khứ đã trở thành quá khứ rồi.” Tô Trạm lạnh nhạt.
Quả thực đã buông bỏ được quá khứ rồi.
Hắn cho rằng mình không thể buông bỏ được, thế nhưng lúc nhìn thấy cô, hắn mới biết được, mình đã buông xuống được rồi.
Không oán hận, không phàn nàn.
Lưu Phi Phi cắn môi, cô ta cho rằng lần này trở về có thể dễ dàng níu kéo hắn, thế nhưng không nghĩ tới đột nhiên lại nhảy ra một cô Tần Nhã làm rối loạn kế hoạch của cô ta.
Hạnh phúc tuổi già của cô ta đều gửi gắm trên người Tô Trạm. Cô ta không còn trẻ, không còn thời gian để lãng phí nữa. Cô ta rất rõ ràng, mặc dù cô ta chưa kết hôn, nhưng thân thể không còn chặt chẽ, mịn màng như lúc còn trẻ nữa, không thể tìm được một người đàn ông nào có gia đình tốt hơn và có tiền hơn được nữa.
Huống chi cô ta không thể sinh con. Chỉ một điều này mà rất nhiều người đàn ông đã không chấp nhận được, vả lại cô ta vẫn muốn tìm một người đàn ông vừa có nhan sắc vừa có tiền.
“Em không nên trở về.” Nói xong Lưu Phi Phi quay người bỏ đi, đi được hai bước thì cô ta ngừng lại: “Em chúc anh hạnh phúc. Sau này… Em sẽ không xuất hiện trước mặt anh nữa.”
Lưu Phi Phi rất rõ ràng, muốn níu kéo Tô Trạm thì chỉ khi Tần Nhã chủ động rời đi, cô ta mới có cơ hội. Hiện tại rất rõ ràng, Tô Trạm sẽ không rời khỏi Tần Nhã.
Không bằng để lại cho Tô Trạm một ấn tượng tốt đã rồi tính kế lâu dài sau.
Cô ta làm tình nhân nhiều năm như vậy đâu phải làm không đâu, phải có thủ đoạn cả.
Khóe môi cô ta nhếch lên thành một nụ cười lạnh lẽo.
Cô ta dứt khoát như vậy, Tô Trạm không quen lắm.
Nhưng như thế là tốt nhất.
Sau khi Lưu Phi Phi rời đi, Tô Trạm chưa trở về phòng bệnh ngay mà đi về phía cổng chính. Bên ngoài bệnh viện có rất nhiều hàng làm đồ ăn sáng, hắn nghĩ, Tần Nhã tỉnh lại chắc chắn sẽ đói, hơn nữa bà nội cũng cần ăn gì đó. Hắn đi mua một ít đồ ăn sáng rồi về.
Lúc hắn mua xong bữa sáng về, Tần Nhã còn đang ngủ, bà nội đã tỉnh rồi, mở nửa mắt, như thể đã có ý thức. Tô Trạm bước nhanh tới: “Bà nội tỉnh rồi ạ?”
Bà muốn nói chuyện, nhưng lại chỉ có thể phát ra tiếng ô ơ, không nói rõ ràng được, bà quýnh lên, giọng nói càng khàn, càng khó nghe.
Tô Trạm bỏ đồ trong tay xuống, nắm chặt tay bà, trấn an: “Bà nội đừng vội, không có chuyện gì đâu. Bác sĩ nói sẽ từ từ hồi phục, bà cứ an tâm tĩnh dưỡng là được.”
“Ô ô…” Bà nội muốn nói chuyện, nhưng há miệng ra lại chỉ là những tiếng ú ớ, hoàn toàn không có âm tiết, khiến người khác không nghe rõ bà muốn nói gì.
Tô Trạm trấn an vỗ vỗ lên tay bà, hắn nhìn rõ tâm tư của bà, hỏi: “Có phải bà muốn hỏi Tần Nhã không?”
Bà khẽ gật đầu.
Tô Trạm để bà nhìn lên ghế sofa, bà ngẩng đầu nhìn thấy Tần Nhã còn đang nằm ngủ trên ghế, còn chưa đi, bà mới thở dài một hơi, nhưng lại bắt đầu lo lắng.
Sợ Tô Trạm mất đi Tần Nhã vì Lưu Phi Phi.
“Ôi… Ôi…” Bà muốn nói với Tô Trạm rằng Lưu Phi Phi có thể không ngây thơ như vẻ bề ngoài, bảo hắn nhất định không thể bị cô ta lừa.
Thế nhưng giờ phút này bà không nói được, sắc mặt đỏ bừng vì bị kìm nén.
“Bà đừng kích động.” Tô Trạm vuốt ngực thuận khí cho bà: “Bà yên tâm, con sẽ không để cho Tần Nhã rời đi đâu. Bây giờ bà không thể kích động được.”
Bà nội nắm chặt tay Tô Trạm, hi vọng hắn nói được làm được, đừng làm mấy chuyện khốn nạn.
Buổi sáng bác sĩ tới kiểm tra phòng. Tình trạng của bà nội hiện tại là phải từ từ trị liệu, bây giờ chỉ có thể từ từ từng bước, sau cuộc phẫu thuật, hiện tại các chỉ số đều trong phạm vi bình thường.
Bảo Tô Trạm chăm sóc thật tốt.
Sau khi bác sĩ đi, Tô Trạm bưng đồ ăn sáng đã mua ra: “Bà đói bụng rồi nhỉ?”
Bà nội khẽ gật đầu.
Tô Trạm nâng đầu giường lên cao, chèn một chiếc gối ra sau lưng bà để bà tựa vào thoải mái hơn, sau đó bưng bát lên, đút từng muỗng cháo cho bà.
Ăn sáng xong, bà hơi mệt. Vừa phẫu thuật xong, thể lực không chống đỡ nổi nữa, Tô Trạm đỡ bà nằm xuống: “Con ở đây trông bà, bà cứ yên tâm ngủ đi.”
Bà nội nặng nề nhắm mắt lại, ngay cả động tác gật đầu cũng không có, chưa được bao lâu mà đã ngủ say rồi.
Tần Nhã cũng không có dấu hiệu tỉnh lại.
Tô Trạm nhờ y tá theo dõi tình hình trong phòng, hắn muốn quay về thay một bộ quần áo khác rồi lại tới.
Trên người hắn còn chưa hết mùi rượu, quần áo nhăn nhúm, hắn còn tự cảm thấy mùi hương trên người mình rất ghê nữa là.
Nhìn dáng vẻ Tần Nhã cũng chưa thể tỉnh lại ngay được, hắn đi nhanh về nhanh, không mất nhiều thời gian.
Một bên khác, buổi sáng Tông Cảnh Hạo chưa ăn cơm, ‘sủi cảo’ tối hôm qua ăn giày vò hắn cả một đêm.
“Về sau chuyện của tụi anh, em không cần lo.” Tông Cảnh Hạo khẽ mổ lên môi cô: “Nếu có lần sau nữa…”
Hắn cười rất nhẹ: “Anh sẽ trừng phạt em.”
- -----------------