Một tia sét lạnh đánh xuống đầu Tần Nhã, người phụ nữ này là ai?
Trong lòng cô đã suy đoán, nhưng cô không muốn thừa nhận, Tô Trạm lại gặp mặt bạn gái cũ.
Nhưng nếu không đi gặp thì người phụ nữ này là ai?
Cô nắm chặt điện thoại trong tay.
“Tôi là Lưu Phi Phi, buổi sáng chúng ta đã gặp mặt ở trước cửa hàng nội thất.” Lưu Phi Phi nhìn vào kính, trong kính phản chiếc một người phụ nữ, vẫn xinh đẹp như trước đây, nếu nói thay đổi thì chỉ có những vết nhăn dưới mắt cô ta, nhưng như vậy vẫn không làm lu mờ đi sự xinh đẹp của cô ta.
“Anh ấy đến tìm tôi, chúng tôi đang ở cùng nhau, tôi nói tôi đó rồi nên anh ấy đích thân xuống bếp nấu mì cho tôi. Tuy anh ấy đã cưới cô làm vợ, tôi nghĩ người trong trái tim anh ấy vẫn là tôi.” Lưu Phi Phi cố ý nói nhẹ nhàng, đề phòng Tô Trạm ở bên ngoài nghe thấy.
Tần Nhã dật máy xuống, tiện thể tắt luôn máy, cô nhìn vào điện thoại trong tay mình, giống như nhìn vào củ khoai tây nóng bỏng, muốn vứt đi mấy lần.
Tô Trạm thế mà dám ở cùng một chỗ với Lưu Phi Phi.
Đột nhiên cô ôm lấy ngực mình, cô cảm thấy thật đau khổ.
Không biết như vậy là vi Tô Trạm lại lừa cô, hay do cô đã có tình cảm với anh rồi.
Allen đóng cửa hàng, cô đi ra nhìn thấy Tần Nhã đang đứng trước cửa thì hỏi: “Cô không phải đã đi được một lúc rồi ư? Sao vẫn còn ở đây thế này?”
Tần Nhã nghiêng đầu, cô tránh ánh mắt của Allen: “À, tôi đang đợi người.”
“Ồ, lạnh như thế này cô nên về sớm chút, đúng rồi, sắp tới cô phải mời tôi ăn cơm đó, kết hôn rồi, ngay cả rượu mời tôi cũng không được uống.” Allen không phát hiện cô có gì bất thường, cô ấy vỗ vai Tần Nhã: “Tôi đi đây.”
“Ừm.”
Tần Nhã đồng ý ừ một tiếng.
Đi được hai bước thì đột nhiên Allen dừng lại, cô quay đầu nhìn Tần Nhã: “Cần tôi đưa cô đi không?”
Tần Nhã lắc đầu liên tục: “Không cần đâu, cô đi trước đi, anh ấy đến đây nhanh thôi.”
“Vậy được, bạn tôi, trọng sắc khinh bạn.” Allen cười đùa với cô, sau đó cô ấy quay người đi lên xe.
Đợi sau khi Allen rời đi, Tần Nhã đến bên đường gọi xe, lúc ngồi vào trong xe, trong đầu cô rất rối bời.
Cô không biết phải làm sao. . đam mỹ hài
Một mặt cô rất sợ hãi.
Cô sợ Tô Trạm và Lưu Phi Phi lại nối lại tình xưa.
Cô bịt mũi lại nhìn ra ngoài xe, ánh sáng long lanh của phố phường xẹt qua nhưng cô lại không có tâm trạng ngắm nhìn, nước mắt cô lặng lẽ rơi xuống.
“Cô ơi đến rồi.” Tần Nhã còn đang chìm trong thế giới của chính mình thì lái xe đã nhẹ nhàng cho xe dừng lại trước cổng nhà.
Tần Nhã lau sạch nước mắt, cô lấy ví tiền ra trả cho tài xế.
Cô đứng dưới cổng, gió thổi khô những vết nước mắt trên mặt cô, cô vỗ vỗ mặt để bản thân mình trở lại như bình thường.
Dù cô có khóc thì cô cùng không muốn khóc trước mặt Tô Trạm, và cũng không muốn để anh nhìn thấy.
Cô lấy chìa khoá ra để mở cửa, buổi sáng lúc Tô Trạm đưa bà về, bà đã nhét vào tay cô chùm chìa khoá.
Hơn nữa bà còn nói: “Đây chính là nhà của cháu, cháu phải có chìa khoá để vào phòng.”
Bà ấy rất chu đáo.
Cô mở cửa phòng ra, bà cụ đang ngồi trên sofa, bà nhìn thấy cô quay về thì lập tức đứng dậy, đi đến bên cô: “Tiểu Nhã về rồi à?”
Tần Nhã lợi dụng việc thay quần áo để tránh ánh mắt của bà, cô nhàn nhạt vâng một tiếng.
“Tô Trạm không đi đón con về cùng à?” Bà cụ lại hỏi.
Tần Nhã cầm áo trên tay rồi nói: “Anh ấy có chút việc bận nên chắc về muộn ạ.”
“Có chuyện gì bận cơ chứ, án cũng có cần nó ra mặt đâu, việc gì nó phải bận thế.” Bà cụ lập tức thay đổi sắc mặt: “Đợi nó về bà nhất định dạy dỗ nó, có vợ rồi mà vẫn còn không biết giờ giấc gì.”
Tần Nhã miễn cưỡng mỉm cười.
“Đi, chúng ta đi ăn cơm trước, đợi nó về cho nó không còn gì ăn.” Bà cụ kéo Tần Nhã vào phòng ăn.
Bà sờ lên tay Tần Nhã: “Gầy quá, bà phải bồi bổ cho cháu mới được.”
Tần Nhã không biết làm thế nào để đối đáp lại với bà cho nhiệt tình, cô chỉ biết cúi đầu trầm mặc.
Bên kia, Lưu Phi Phi đi ra từ nhà vệ sinh thì Tô Trạm vẫn còn trong phòng bếp, cô ta xoá nhật ký điện thoại đi rồi nhét điện thoại vào lại trong túi áo anh.
Tô Trạm làm mì trắng cho Lưu Phi Phi, anh bê đến phòng khách, đặt lên trên bàn cho cô ta: “Còn nóng thì mau ăn đi.”
Lưu Phi Phi ngẩng đầu nhìn anh: “Anh không ăn cùng em à?”
Tô Trạm cầm áo khoác ngoài lên: “Không, em ăn một mình đi, chăm sóc tốt cho bản thân.”
Nói xong Tô Trạm xoay người, lúc anh đi đến cửa thì dừng lại: “Đây là lần gặp mặt cuối cùng của chúng ta.”
“Nếu em nhớ anh thì sao?” Lưu Phi Phi nhìn theo bóng lưng anh.
Tô Trạm căng người, anh lạnh lùng nói: “Anh còn nhớ em không phải người kiên quyết đến cùng.”
“Nếu anh chưa kết hôn, anh sẽ nối lại tình cũ với em không?” Lưu Phi Phi hỏi.
Câu hỏi này làm khó Tô Trạm.
Nếu không có Tần Nhã xuất hiện trong thế giới của anh, anh nghĩ sẽ có khả năng đó xảy ra.
Nhưng hiện giờ anh đã có Tần Nhã, anh sẽ không làm tổn thương cô ấy.
Là anh mong muốn cưới cô ấy, lúc đó dù anh có nguyên nhân gì, anh có nghĩ gì, đã cưới cô ấy rồi thì anh phải đối tốt với cô ấy, phải chịu trách nhiệm với cô ấy.
Nhưng anh hiểu rất rõ, anh và Lưu Phi Phi, dù trước đây anh có yêu cô ta như thế nào thì qua quãng thời gian chục năm, tình cảm ấy đã sớm nhạt đi rồi.
Liên quan tới việc năm đó tại sao cô ta lại rời đi, cô ta đã không muốn nói thì anh cũng không hỏi nữa.
Quá khứ thì cứ để nó trở thành quá khứ đi.
Ai cũng đều an ổn.
“Trên thế giới này không có nếu như.’ Tô Trạm nói xong liền bước ra ngoài.
“Tiểu Nhã ăn nhiều dâu tây vào, bây giờ dâu tây vừa ngọt vừa nhiều chất.” Bà lão đưa đĩa dâu tây đã rửa sạch cho Tần Nhã.
Tần Nhã thở dài: “Lúc ăn cơm bà luôn cũng gắp đồ ăn cho cháu, hiện giờ cháu no mất rồi.”
Bà cụ quan tâm cô quá, cô không ăn sẽ không hay lắm, sẽ làm bà không vui, ăn thì bà lại càng gắp nhiều hơn.
Vậy nên cô no căng bụng.
“Cháu xem bụng của cháu phẳng như vậy, làm gì có bụng đâu.” Bà cụ chỉ vào bụng của Tần Nhã.
Trong lòng nghĩ, lúc nào cô mới mang thai đứa cháu cho bà đây.
Tô Trạm vào cửa thì nghe thấy lời của bà, anh cởi áo khoác ngoài rồi nói: “Vợ con eo nhỏ, bà vỗ béo cô ấy rồi, bà phải đền cho con.”
Tần Nhã nhìn anh, trên mặt vờ như chưa có chuyện gì xảy ra.
Lúc nói anh cúi thấp người hôn vào môi cô.
Tô Trạm né tránh nụ hôn của anh: “Sao hôm nay anh không đến tìm em?”
- -----------------