Tô Trạm thu tay lại, anh nhàn nhạt nói: “Chúng ta quen biết nhau.”
Lưu Phi Phi nắm lấy tay anh, cô ta nắm thật chặt: “Không, anh đang quan tâm em, trước đây anh rất yêu em...”
“Đó là trước đây.” Tô Trạm ngữ khí của Tô Trạm càng thêm trầm trọng hơn.
Lưu Phi Phi buông tay anh ra, cô mím chặt đôi môi khô ráp của mình: “Nếu đã không yêu em nữa, tại sao anh còn ở lại đây với em?”
“Em bị thương...”
“Đó không phải lời viện cớ!” Lưu Phi Phi nhìn anh bằng ánh mắt thâm tình: “Tô Trạm, anh còn nhớ lần đầu tiên anh hôn em không?” Cô ta không cần biết Tô Trạm có nghe hay không, cô ta vẫn nói: “Ngày hôm đó là một ngày đẹp trời, một đêm trước ngày tốt nghiệp, anh đến tìm em, vừa hay người ta đang chiếu phim “Bạn gái cũ của tôi”, anh đã mua vé để chúng ta đi xem phim. Nội dung của phim đương nhiên liên quan tới những khúc mắc trong tình yêu, một đôi rất yêu nhau nhưng vì những chuyện khác nhau mà chia tay, anh ôm chặt em nói, cả đời này chúng ta sẽ không chia tay.”
Tô Trạm cúi đầu không nói.
Anh nhớ, lúc đó anh đã từng nói những lời như vậy.
Lưu Phi Phi nhìn ra ngoài cửa sổ, cô ta tiếp tục nói: “Ánh sáng trong bộ phim rất u ám, chúng ta lại ngồi ở ghế trong nên anh đã hôn em. Đó là lần đầu của anh và cũng là lần đầu của em.” Cô quay đầu nhìn Tô Trạm: “Anh còn nhớ không?”
Yết hầu của Tô Trạm khẽ động đậy: “Nói cho anh biết, năm đó tại sao em lại đi?”
“Không cần gọi em như vậy, anh sẽ khiến em nghĩ rằng trái tim anh còn có em.” Cô ta chậm rãi mở mắt ra, nước mắt theo đó lăn xuống: “Em cho rằng anh vẫn luôn đợi em quay về... em sai rồi, em tự cho rằng tình cảm của chúng ta sẽ có thể vượt qua sông dài biển rộng, nhưng thực tế thì chỉ có em nghĩ như vậy thì phải.”
“Nếu lúc đầu em cho anh một lý do, anh sẽ đợi em.” Tô Trạm nhìn chằm chằm vào cô ta.
- -----------------