Anh cười: “Anh không nói dối.”
Lâm Tân Ngôn khụt khịt: “Có anh thật tốt.”
Tông Cảnh Hạo hôn lên mái tóc dài của cô: “Vậy em phải đối tốt với anh một chút đấy!”
Lâm Tân Ngôn đảo mắt: “Chuyện này, em đi tắm.”
Động tác của cô rất nhanh, lấy quần áo đi vào nhà tắm, đánh nhanh rút gọn.
Tông Cảnh Hạo đứng bên giường cười gượng, xem tình hình này thì đêm động phòng hoa chúc của anh lại phải đẩy lùi rồi.
Khi Lâm Tân Ngôn đi tắm, Lâm Nhụy Hi đã dậy rồi, buổi tối không ăn cơm nên lúc này lại đói.
Tông Cảnh Hạo ôm cô bé xuống lầu gọi vú Vu.
“Ôi, Tiểu Nhụy dậy rồi.” Vú Vu đi tới nhìn cô bé vừa mới ngủ dậy hai má hồng hồng như trái táo chín.
“Con bé đói rồi.” Tông Cảnh Hạo bình tĩnh nói.
Vú Vu hỏi: “Vậy Tiểu Nhụy muốn ăn gì?”
Cô bé mới ngủ dậy nên còn mơ màng, chỉ cảm thấy đói: “Ngon là được ạ.”
“Vậy vú nấu chút vằn thắn chan nhé?”
“Dạ.” Cô bé cũng không hiểu nên chỉ “dạ” một tiếng.
Tông Cảnh Hạo bế bé đi lau mặt, nếu không cả người đều uể oải như chưa ngủ vậy.
Cô bé không muốn xuống mà nằm bò trên người Tông Cảnh Hạo như bạch tuộc, Tông Cảnh Hạo yêu chiều hôn má bé: “Mami con có thể dính ba như con thì tốt rồi.”
“Mami?” Cô bé nhìn trước ngó sau, quay trái quay phải: “Mami, mami đâu rồi?”
“Mami đi tắm rồi.” Tông Cảnh Hạo lau mặt cho bé xong rồi nói: “Đi thôi, chúng ta đi ăn vằn thắn.”
Vú Vu đã nấu vằn thắn, chiên trứng, lại làm tôm sốt cà chua vì biết Lâm Nhụy Hi thèm ăn.
Mũi cô bé rất nhanh nhạy, vừa tới phòng khách đã ngửi thấy mùi thơm suýt nữa rớt nước miếng. Cô bé chép miệng: “Con ngửi thấy mùi thơm rồi.”
Tông Cảnh Hạo: “....”
Cái mũi này.
Hôm nay cô bé rất ngoan muốn tự ăn nên vú Vu nhét khăn ăn trước người bé để bé lấy thìa tự ăn.
Tông Cảnh Hạo ngồi bên cạnh lột tôm cho con gái.
“Ba ơi, buổi tối ba tắm cho con, ôm con ngủ.” Cô bé vừa nhai thức ăn vừa nói.
Tông Cảnh Hạo ừm một tiếng, ban ngày cô bé chịu ấm ức nên lúc này phải dỗ dành một chút.
Bây giờ chỉ cần Lâm Nhụy Hi đưa ra yêu cầu gì, anh cũng đều đáp ứng.
“Tôm.” Lâm Nhụy Hi há miệng để Tông Cảnh Hạo bón tôm cho.
Trong khi đó bên Tô Trạm và Tần Nhã khá yên tĩnh, trái ngược với biệt thự nổi sóng gió của Tông Cảnh Hạo. Bỏi vì trong nhà không có ai khác, bà cụ lại thích Tần Nhã nên chung sống rất hòa thuận.
Nhưng vì hai người họ kết hôn quá đột ngột nên chưa chuẩn bị phòng mới.
Tô Trạm không thích bà cụ càm ràm nên bình thường không ở nhà, phòng của anh cũng không trang trí gì đặc biệt.
“Gọi người tới sửa sang lại cho mới, mua một số đồ dùng.” Bà cụ kéo tay Tần Nhã rồi nhét vào tay cô một cái thẻ: “Thích cái gì thì mua cái đó.”
Tần Nhã từ chối, cô không thể lấy tiền của bà. Mặc dù cô không có nhiều tiền nhưng trong tay cũng có chút dành dụm: “Cháu muốn mua gì có thể tự mua được.”
“Hai đứa kết hôn vội vã, ngay cả phòng mới cũng chưa kịp chuẩn bị, sính lễ, tiệc rượu cũng không có, cháu không cần nhưng bà buộc phải cho.” Bà cụ rất thấu tình đạt lý: “Số tiền này đều là tiền ngày thường Tô Trạm cho bà, một mình bà cũng không cần tiêu gì nên đều để dành.”
Bà cụ ghé sát vào tai Tần Nhã: “Không ít đâu, nếu như cháu cảm thấy sống cùng bà già này không quen có thể mua một căn nhà cháu thích, dọn ra ngoài ở riêng với Tô Trạm.”
“Cháu không dọn ra ngoài.” Tần Nhã không biết tại sao nghe bà cụ nói, khóe mũi lại cay cay, bà tuổi cao như vậy rồi mà lúc nào cũng nghĩ cho cô, sao cô có thể ích kỷ để một mình bà sống ở đây.
“Cháu thấy chúng ta là người một nhà nên sống cùng nhau mới đúng.” Tần Nhã thật lòng nói.
“Bà sợ thanh niên các cháu chê bà lắm điều...”
“Không chê.” Tần Nhã vội vàng nói: “Điều bà nói chắc chắn vì muốn tốt cho chúng cháu.” Cô quay đầu nhìn Tô Trạm đã đặt hành lý xuống: “Anh nói đúng không?”
“Cái gì?” Tô Trạm đi tới. Đam Mỹ Hài
“Sau này, chúng ta sống cùng nội chứ.”
“À, đương nhiên rồi.” Bây giờ Tô Trạm không sợ bà nội lải nhải chuyện kết hôn của mình nữa, mặt khác có thêm Tần Nhã cũng có thể phân tán sự chú ý của bà cụ, bà sẽ không chỉ nhìn chằm chằm vào anh.
Sống cùng thì sống cùng, cũng không bài xích nhau như lúc trước nữa.
“Ngồi xe cả ngày mệt rồi, bà về phòng trước, hai đứa cũng ngủ sớm đi, ngày mai còn phải tới trung tâm thương mại một chuyến.” Bà cụ không muốn làm kỳ đà cản mũi hai người.
Bà cụ ngáp một cái rồi về phòng, còn cúi đầu than vãn một câu: “Người già rồi hay buồn ngủ.”
“Chúng ta cũng nên ngủ thôi.” Tô Trạm ôm Tần Nhã về phòng. Phòng đàn ông rất ngăn nắp, gang màu tối nên hơi lạnh một chút. Gần cửa sổ đặt một giá sách đặt không ít sách pháp luật.
“Sau này em thích thế nào thì cứ sắp xếp như thế.” Tô Trạm nói.
Tần Nhã gật đầu: “Bố trí như thế này sử dụng gang màu lạnh nhiều quá, em cảm thấy phải ấm nóng một chút mới có cảm giác gia đình.”
“Có cảm thấy bà nội rất dính người không?” Tô Trạm ghé sát cô.
Tần Nhã suy nghĩ một lúc, nghĩ lại khi tiếp xúc với bà cụ mấy ngày nay, bà rất hiểu lý lẽ nhưng quả thực, ánh mắt luôn không rời khỏi cô và Tô Trạm.
Nhưng cô cũng thông cảm, người cao tuổi mà, có một cháu nội là Tô Trạm nên chú ý tới anh cũng rất bình thường.
“Bây giờ em không thấy phiền nhưng lâu dần sẽ cảm thấy bó buộc.” Tay Tô Trạm vắt qua eo cô, kéo cô vào lòng.
Tần Nhã đẩy nhẹ anh: “Sao ngay cả bà nội mình cũng chê, có tin em đi tố giác anh?”
Tô Trạm dựa vào cô, cố ý hà hơi lên mặt cô: “Em muốn tố giác thế nào?”
Tần Nhã né người ra phía sau: “Người cao tuổi nên có hơi dính con cháu.”
Tô Trạm mỉm cười: “Cháu dâu tốt.”
Biết thương nội anh.
Anh càng dựa gần hơn: “Anh có cách chuyển tầm nhìn của nội khỏi người hai chúng ta.”
“Cách, cách gì.” Tần Nhã hoảng loạn vì lúc này cô đã bị Tô Trạm ép tới bên giường.
Anh ghé sát bên tai cô: “Chúng ta sinh một đứa cho nội chơi cùng, nội sẽ không có tâm trạng để ý chúng ta nữa.”
“Em không muốn...Ưm...”
Tần Nhã không đẩy anh ra.
Quần áo vứt đầy sàn, sau màn mây mưa, Tô Trạm ôm lấy cô nói chân thành: “Anh nói thật, chúng ta sinh một đứa nhé.
Tần Nhã nép mình trong vòng tay anh mệt lử, mắt mờ màng, nói khẽ: “Em không muốn sinh.”
Ít ra bây giờ không phải là lúc, cô biết bà nội chắc rất hy vọng cô mau sinh em bé nhưng bây giờ tình cảm của cô và Tô Trạm chưa vững chắc, không thích hợp để sinh con.
Tô Trạm mở đèn đầu giường, quay đầu nhìn cô: “Tại sao?”
Tần Nhã mở to mắt, chuyện tình cảm hai người, cô không thể nói quá thẳng thừng nên cũng không thể nói chúng ta vừa kết hôn, tình cảm không tốt nên chưa sinh con?
Nhưng đã kết hôn rồi còn nói như vậy thì hình như có chút ngang ngược.
Cô cố ý nói: “Em còn trẻ nên không muốn có con sớm.”
Tô Trạm vuốt ve mặt cô, đúng vậy, khuôn mặt này còn rất trẻ, anh chỉ cần dùng lực một chút là có thể véo ra nước.
“Vậy thì tạm thời không sinh.” Anh tắt đèn chui vào trong chăn.
“Tô Trạm, em không muốn nữa.” Tô Trạm đẩy anh.
“Em không muốn, anh muốn.”
“Ư...”
Cả căn phòng tràn đầy ngọt ngào.
Trong nhà có người làm Tô Trạm thuê tới chăm sóc bà cụ, khi Tô Trạm và Tần Nhã tới đã sắp mười giờ.
Vợ chồng mới cưới mặn nồng buổi tối lăn lộn mấy hồi nên sáng còn chưa dậy.
Bà cụ là người từng trải nên hoàn toàn hiểu được, hơn nữa bà còn rất vui, thấy tình cảm Tô Trạm và Tần Nhã tốt, bà cũng yên tâm không ít.
“Hai đứa mau ăn sáng, chúng ta cùng nhau tới cửa hàng gia dụng.”
“Hôm nay cháu phải tới văn phòng.” Tô Trạm đã nghỉ nhiều ngày rồi nên anh cũng phải đi xem xem.
Tần Nhã cũng muốn tới cửa hàng: “Bà nội...”
Bà cụ xua tay: “Hôm này hai đứa không được đi đâu cả, phải đi tới cửa hàng gia dụng với bà, Tần Nhã gả vào nhà, chúng ta buộc phải mua đồ dùng mới, đặc biệt là phòng của hai đứa, phải sửa sang lại một chút. Bây giờ sắp Tết rồi mà không sửa lại một chút, mua chút đồ, dù gì cũng cần một phòng mới, kết hôn một lần trong đời, Tần Nhã không kén chọn nhưng chúng ta không thể không làm.”
Tô Trạm uống một ngụm sữa tươi: “Đều nghe nội.”
“Tô Trạm.”
Một giọng nói quen thuộc tới tận xương tủy vang lên khiến động tác của Tô Trạm khựng lại. Anh quay đầu nhìn Lưu Phi Phi đứng phía sau.
- -----------------