Cô là một người phụ nữ như thế nào, anh hiểu rõ nhất! Nghĩ đến tài liệu tối qua bị cà phê làm ướt, anh liền đến phòng sách,phải mang về công ty, kêu người in lại một bản khác.
Vừa vào phòng, Tông Cảnh Hạo liền phát hiện phòng sách đã bị động vào.
Chỗ này ngoại trừ vú Vụ và Quan Kình thì ngay cả Bạch Trúc Vi cũng chưa từng vào. Là ai?
Người phụ nữ kia lén lút chui vào phòng sách của anh? Anh bước chân lên đến trước bàn, phát hiện trên bàn đặt một bản tài liệu dịch viết tay, anh đưa tay cầm lên, nét chữ đẹp, rất là ngay ngắn. Anh chau ấn đường lại, “Đây là do người phụ nữ kia viết?”.
Cô ta biết ngôn ngữ nước A?
Tông Cảnh Hạo có chút không dám tin. Ngay tại lúc anh đặt tài liệu xuống, muốn tìm người phụ nữ kia hỏi rõ, thì trong tài liệu rơi ra một tờ giấy nhớ, bên trên có viết: “Xin lỗi vì chưa được sự đồng ý của anh, mà tự ý đi vào phòng sách của anh, chỉ vì do đêm qua là vì tôi, nên mới làm ướt tài liệu của anh, cho nên, tôi muốn dùng hết năng lực của mình, giúp anh sửa chữa phục hồi lại ngôn ngữ nước A không phải dễ học, tôi tự mình dịch thành tiếng trung, tiện cho anh xem, coi như là đền bù việc tôi làm ướt tài liệu của anh.
Lâm Tân Ngôn Tông Cảnh Hạo cầm lấy tờ giấy nhớ, lại nhìn nội dung 10 trang tài liệu đã dịch xong, tất cả đều là viết tay, sự tức giận vì việc cô tự ý đi vào phòng sách của anh đã giảm bớt đi một chút. Anh nhìn chằm chằm vào nét chữ xinh đẹp kia, đột nhiên có chút tò mò đối với người phụ nữ này. Vậy mà cô lại biết ngôn ngữ ít ai học như vậy. Tông Cảnh Hạo đặt tờ giấy nhớ xuống, cầm lấy tài liệu đi đến công ty. Khi Lâm Tân Ngôn tỉnh dậy đã là buổi trưa rồi, vú Vu đã chuẩn bị đồ ăn cho cô xong rồi, cô có chút ngại ngùng, mình thức dậy quá muộn. Vú Vu cười, “Ở đây bình thường rất cô quạnh, cậu chủ chưa từng ngủ nướng, sau khi cô ở đây, thì chỗ này dường như có chút hơi người rồi.”
Lâm Tân Ngôn cười cười, “Vậy cô Bạch,trước đây không thường xuyên đến sao?”.
Vẻ mặt vú Vu cứng lại, đây là ghen sao? Lâm Tân Ngôn thực sự không có ý khác,chỉ là tiện mồm hỏi,sau khi hỏi liền thấy hối hận. ” Cũng không thường xuyên,trước đây cậu chủ đối với cô ta cũng lạnh lùng” vú Vu cũng thấy kì lạ, sao đi công tác một chuyến, thái độ của anh đối cô ta lại thay đổi vậy?
Mấy năm nay đều không yêu cô ta, sao có mấy này lại yêu rồi vậy? Vú Vụ nghĩ mãi cũng không thể lý giải được việc này.
Lâm Tân Ngôn nghĩ, đều nói là tâm tư phụ nữ không nắm bắt được, nhưng tâm tư đàn ông cũng vậy. Đặc biệt là đàn ông như Tông Cảnh Hạo. Công việc đó bị nhỡ mất rồi, Lâm Tân Ngôn cũng không muốn tiếp tục ăn không ngồi rồi nữa,cô phải có một công việc ổn định, đồ của mẹ tạm thời chắc chắn là không đòi về được. Trong tay cũng không còn lại bao nhiều tiền, cô ở đây cũng không cần dùng đến tiền gì, nhưng mẹ thì cần dùng đến. Ăn cơm xong, cô liền ra khỏi nhà.
Người giống như cô không có học vấn, không có kinh nghiệm làm việc, tìm việc thực sự rất khó. Sau khi khắp nơi đều không nhận cô, Lâm Tân Ngôn chỉ có thể tìm những công việc thấp kém. Một nhà hàng cao cấp, đang tuyển nhân viên phục vụ. Công việc này không cần học vấn,chỉ cần cô đủ nhanh nhẹn, phản ứng nhanh là được, bây giờ cô cần đảm bảo trong tay mình có tiên, cho nên cô liền đi vào ứng tuyển. Lâm Tân Ngôn ngoài việc không lấy được bằng cấp, thì cô từng học đại học, lời lẽ cử chỉ, đều rất có tính logic, phản ứng cũng nhanh.
Giám đốc nhà hàng bảo cô ngày mai đến làm. Dù sao cũng có công việc, tâm trạng Lâm Tân Ngôn cũng tốt hơn một chút, từ nhà hàng đi ra,cô một mình đi dạo ở ven đường. Mặt trời lặn, chiều tà ở đường chân trời để lại một khoảng màu đỏ, ánh sáng đỏ tực,phản chiếu ở trên đường, bóng hình Lâm Tân Ngôn bị kéo thành một bóng dài. Cô đơn độc một mình, lộ ra có một chút hiu quạnh. Hà Thuy Trạch, “Tân Ngôn… Nghe thấy tiếng gọi Lâm Tân Ngôn quay đầu nhìn về nơi phát ra âm thanh, Hà Thuy Trạch từ phía bên đường đối diện chạy qua. Hà Thuy Trạch, “Anh còn tưởng rằng mình nhìn bị hoa mắt “Anh cười. Lâm Tân Ngôn, “Bác sĩ Hà.”
Lâm Tân Ngôn cũng rất kinh ngạc, lại một lần nữa gặp anh”. Sao anh vẫn ở trong nước?”.
Anh nhìn Lâm Tân Ngôn muốn nói nhưng lại ngừng, “Anh trở về nước làm việc rồi”. Lâm Tân Ngôn nghĩ đến hôm đó ở bệnh viện, viện trưởng đều tự mình lôi kéo anh, trong lòng cô liền hiểu rõ. Lâm Tân Ngôn, “Bệnh viện đó cho anh đãi ngộ tốt chứ?”.
Lâm Tân Ngôn có chút hâm mộ nói. Bởi vì chăm sóc mẹ,cô không lấy được bảng tốt nghiệp, bây giờ tìm việc,thực sự rất khó. Hà Thuy Trạch dịu dàng cười, “Tốt lắm”. Nếu không phải là cô không trở về nữa, thì đãi ngộ có tốt hơn nữa anh cũng sẽ không lựa chọn ở lại trong nước.
Trong nước, có quá nhiều chuyện và người mà anh không muốn nhớ đến. Lâm Tân Ngôn ngẩng đầu nhìn lên trời, trời lại sắp tối rồi, trở về sắp hai tháng rồi.
Lâm Tân Ngôn ngẫm nghĩ một lúc, anh lớn hơn cô,trước đây giống như là anh trai lớn chăm sóc cô, “Vậy em gọi anh là anh trai nhé ?”.
Hà Thuy Trạch, “Ừm”. Hà Thuy Trạch nhân cơ hội, thân mật với cô, đưa tay ôm lấy cô ,cười buồn bã, “Về sau hãy gọi là anh trai”. Bạch Trúc Vi, “Hạo, kia là cô Lâm sao ?
Tông Cảnh Hạo đang lái xe không chú ý đến người bên đường, Bạch Trúc Vi nhắc nhở anh như vậy,ánh mắt anh liền nhìn theo hướng về phía bên này.