Anh khiêm tốn.
Trang Tử Khâm bắt đầu thấy phần vận, nếu như là trước đây thì bà sẽ không do dự, chắc chắn sẽ đồng ý.
Nhưng bây giờ bà đồng ý thì sẽ tạo áp lực cho Lâm Tân Ngôn, lại càng không làm trung gian gán ghép cô và Hà Thụy Trạch yêu nhau, bà không dám tùy tiện đồng ý.
"Chuyện này, bác phải gọi điện thoại hỏi Ngôn Ngôn đã" Trang Tử Khâm vừa nói vừa đi lấy điện thoại, Hà Thụy Trạch giữ lấy điện thoại: "Cũng chỉ là một bữa cơm mà thôi, không cần hỏi đâu ạ, cháu lái xe đến rồi."
Trang Tử Khâm vẫn như cũ không không buông ra, sợ mình tự ý quyết định Lâm Tận Ngôn sẽ không vui.
Lâm Tâm Ngôn một mình gây dựng cả cái nhà này, không dễ dàng gì, bà không muốn con gái bà mất hứng.
"Đi thôi, cháu không phải hổ hay cọp gì, quen biết nhau lâu như vậy mà còn không tin tưởng cháu sao?" Hà Thụy Trạch đứng lên.
Trang Tử Khâm nhìn đồng hồ: “Bây giờ ăn cơm trưa thì hơi sớm?"
"Nhà hàng cháu đặt hơi xa, đến đó cũng vừa đúng buổi trưa, không sớm" Hà Thụy Trạch thuyết phục Trang Tử Khâm.
Hà Thụy Trạch đã nói đến mức này rồi, bà từ chối nữa cũng không hay, chỉ có thể đồng ý: "Cháu ngồi xuống ghế sofa đợi một lát, bác đi thu dọn cho hai đứa nhỏ"
Bà tháo tạp dề đi vào phòng ngủ.
Lâm Hi Thần ngồi trên cửa sổ lồi, ôm em gái trong lòng, thằng bé đang dạy em gái cách vẽ tranh bằng máy tính bảng.
Lâm Tâm Ngôn đưa điện thoại và máy tính bảng cho cậu, nó vừa có thể gọi điện thoại cho thầy giáo, cũng có thể chơi game.
Trang Tử Khâm ôm lấy Lâm Nhụy Hi, trên người con bé vẫn đang mặc quần áo ở nhà, phải thay bộ khác.
Lâm Hi Thần dựa vào cái gối mềm mại, trên đùi để máy tính bảng, ngón tay trên màn hình vẽ tới vẽ lui, bộ dạng uể oải hỏi: "Bà ngoại, bà thay quần áo cho em gái là muốn đi đâu a?"
"Ừm, cháu-cậu ấy nói muốn dẫn bà cháu mình đi ăn cơm." Lúc nói chữ "cậu ấy" Trang Tử Khâm lại nghĩ đến con trai bà.
Lâm Hi Thần kinh hãi ngồi thẳng người, chớp mắt, nhìn Trang Tử Khâm: "Bà ngoại, bà vừa nói cái gì cơ ạ?"
Trang Tử Khâm kiên nhẫn đem những lời vừa rồi nói lại lần nữa.
"Lâm Hi Thân bỏ máy tính bảng xuống, từ cửa sổ lồi trượt xuống đi ra cửa, nhẹ nhàng mở cửa phòng xuyên qua khe cửa nhìn ra phía ngoài. Quả nhiên nhìn thấy Hà Thụy Trạch, anh đang ngồi trên ghế sofa, đầu còn quần vải mỏng.
Cậu cẩn thận suy nghĩ một lát, hôm đó nó nhìn thấy cái video đó trong điện thoại di động của Tổng Cảnh Hạo, chính là mami của cậu.
Từ trước đến nay cậu chưa từng thấy mami có vẻ hoang mang hoảng sợ không như vậy, bất lực như vậy.
Tay Lâm Hi Thần nắm thật chặt: "Đạo mạo nghiêm trọng, còn rác rưởi hơn kẻ phụ tình."
Ngoài mặt là một người tốt, sau lưng lại hãm hại mami.
"Cháu đang nói cái gì thế?" Trang Tử Khâm nghiêng đầu Lâm Hi Thần đang một mình lẩm bẩm ở cửa: "Quần áo cháu đang mặc có cần phải thay không?”
"Không thay" Lâm Hi Thần lạnh lùng nói, đi ăn cơm?
Hừ!
Cậu mới không thèm đi ăn cơm. . Xin ủng hộ chúng tôi tại # TRUMTRUYE N. N E T #
Ai mà biết được cái tên đạo mạo nghiêm trang đó có bắt bọn họ để uy hiếp mami hay không?
Vừa nghĩ Lâm Hi Thần bỗng thấy rùng người, giật mình một cái.
"Cháu muốn đi vệ sinh." Nói xong, Lâm Hi Thần liền chạy vào trong nhà vệ sinh, cậu đóng cửa đồng thời khóa trái lại.
Làm sao bây giờ?
Làm sao mới có thể ngăn Trang Tử Khâm đi cùng với Hà Thụy Trạch, lại không để chú ta phát hiện ra gì?
Lâm Hi Thần ngồi trên nắp bồn cầu, dáng vẻ đầy phiền não, bỗng cậu nhớ ra mình có số điện thoại của Tổng Cảnh Hạo, thể là liền gọi sang đó....
"Các người sao có thể trở thành bạn của nhau?" Lâm Tâm Ngôn tò mò.
Đồng tử của anh bỗng từ từ thu hẹp lại, mắt nhìn vào chính giữa, anh ấn nút nghe điện thoại, nhưng tầm mắt vẫn nhìn về phía Lâm Tân Ngôn..
"Alo?"
"Là cháu, cái đồ xấu xa đấy lại đến nhà cháu, nói muốn mời bọn cháu đi ăn cơm, nhưng mà cháu nghĩ chú ta là muốn bắt chúng cháu để uy hiếp mami."