Đoạt Yêu Lâm Thiếu: Hãy Buông Tay

Chương 107 - Đàn ông một màu




Lâm Tân Ngôn: “…”

Nghĩ đến chút nữa Vu Đậu Đậu cũng sẽ qua đó, cô cũng không nói thêm nữa, dù sao mấy ngày này cô cũng không có việc gì làm.

Việc ở cửa hàng đã có Tần Nhã lo liệu.

Cô rất lâu rồi chưa được nhàn nhã như vậy.

Lúc sinh Lâm Hi Thần và Lâm Nhụy Hi, cô phải chuẩn bị cho việc thi cử, sau này có việc làm rồi, suốt mấy năm nay cô chưa từng nghỉ ngơi, nhận mấy ngày này nghỉ ngơi một chút cũng tốt.

Cô dựa lưng vào ghế, thả lỏng cơ thể, rút bàn tay đang bị Tông Cảnh Hạo nắm chặt ra: “Anh tập trung lái xe đi.”

Lòng bàn tay đột nhiên trống rỗng, cảm giác như thiếu rất nhiều thứ, Tổng Cảnh Hạo nắm vào vô lăng, cảm giác trống rỗng đó vẫn không biến mất.

Trái tim như thể bị thiếu đi cái gì đó, chỉ khi dựa sát vào cô gái kia, cảm giác trống rỗng đó mới giảm bớt đi.

Đèn đỏ ở ngã tư phía trước bật sáng.

Anh như thể vô thức hành động, tay anh tùy ý đặt lên đùi Lâm Tân Ngôn.

Lâm Tân Ngôn: “…..”

Người này.

Ngón tay anh cách lớp vải nhẹ nhàng vuốt ve làn da cô, nhân cơ hội Lâm Tâm Ngôn không từ chối, nói: “Chúng ta là vợ chồng”

Cô không để tôi chạm vào, dù sao cũng phải cho một chút lợi lộc đúng chứ. Anh là một người đàn ông bình thường, không thể đối đãi với anh như hòa thượng được.

Phần đùi đối với một người phụ nữ mà nói, là một vị trí rất riêng tư, hơn nữa tay của anh cũng không thật thà, luôn đặt trên đùi cô vuốt ve, vuốt ve tới nỗi khiến người ta khô cả miệng.

Tay cô nắm chặt lấy vạt áo, quay đầu sang một bên, không dám nhìn anh.

Trái tim, đập thình thịch không ngừng.

Như thể không còn là của bản thân cô nữa, không nghe theo sự khống chế của cô nữa.

Trái tim này, sẽ luôn vì người đàn ông đó mà mất đi lý trí càng lúc càng đập nhanh hơn.

Chặn xe của sếp, ông ấy chắc chắn là không muốn bị đuổi việc.

Ánh mắt chạm vào người phụ nữ ngồi bên cạnh, ông ấy liền ngơ ra.

Ông ấy làm việc ở đây cũng bốn năm năm rồi, từ trước tới nay chưa từng thấy qua người phụ nữ nào ngồi trên xe anh, đây là lần đầu tiên.

Không kìm được mà ngó vào nhìn.

Tông Cảnh Hạo liếc nhìn ông ấy một cái, sau đó liền kéo cửa kính lên.

Cắt đứt ánh mắt bên ngoài.

Xe dừng lại, Tông Cảnh Hạo đưa chìa khóa xe cho Lâm Tân Ngôn.

Cô đưa tay ra nhận lấy.

“Cảm ơn” Tuy là anh luôn nhấn mạnh về mối quan hệ vợ chồng của họ nhưng Lâm Tận Ngôn biết cuộc hôn nhân này không phải anh tình tôi nguyện, vì tình yêu mà đến với nhau.

Mà là do cha mẹ đặt đâu con ngồi đấy, cũng vì bất đắc dĩ, mới phải kết hôn với nhau. Chiếc xe này cô cũng tìm hiểu qua, nó trị giá đến hơn 3 tỷ.

Anh không cần tiền, cô cảm thấy rất ngại.

Luôn muốn thể hiện chút cảm ơn.

“Thực sự muốn cảm ơn tôi?”

Khóe môi Tông Cảnh Hạo khẽ mỉm cười.

Lâm Tân Ngôn nghiêm túc nói: “Đó là đương nhiên”

Anh quay người qua ghé sát mặt lại: “Nếu thành tâm, hôn tôi một cái, thì cũng coi như là thể hiện thành ý của cô, như thế nào?

Lâm Tâm Ngôn: “….”

Con người này, sao có thể vô lại đến như vậy?

Không biết đây là chỗ nào sao?

Công ty của anh?

Để người ta nhìn được, anh không thấy mất mặt sao?

Lâm Tân Ngôn đẩy anh: “Đừng quậy nữa”.

“Đây là khoản nợ đầu tiên” Anh cầm lấy tay Lâm Tân Ngôn, vòng vào tay anh, đi về phía thang máy.

Lâm Tâm Ngôn vô cùng lúng túng, cô cắn môi hỏi: “Để người trong công ty nhìn thấy liệu có ổn không?” Với thân phận này cô thấy rất ngại.

Huống hồ anh mới từ hôn, người khác liệu có cho rằng cô chính là người thứ ba khiến Tông Cảnh Hạo từ hôn không?

“Tôi không muốn bị người khác hiểu nhầm là người thứ ba, tôi không thích”

Cô không thích người thứ ba.

Nói cái gì là gặp được tình yêu lúc quá muộn.

Là gặp đúng người sai thời điểm. Đối với cô mà nói, những thứ đó đều viện cớ.

Chính là giống như Lâm Quốc An, thay lòng đổi dạ rồi, có thể bỏ mặc sự sống chết của vợ mình, chỉ mưu cầu những niềm vui riêng của bản thân.

“Đợi sau này, nếu như có cơ hội….chúng ta lại như này”

Nếu như sau này anh thực sự thích cô, không phải là cảm giác mới mẻ nhất thời như bây giờ.

Cô bằng lòng nắm lấy tay anh, đứng trước mặt tất cả mọi người.

Tâm tư của Tổng Cảnh Hạo khẽ trầm xuống, nét mặt bỗng trở nên lạnh lùng cứng nhắc.

Anh cũng không thích người thứ ba.

Bởi trong nhà anh cũng có một người.

Anh liền buông tay Lâm Tân Ngôn ra.

Lúc này thang máy dừng lại, có người bước vào, thấy Tông Cảnh Hạo liền chào hỏi: “Tổng giám đốc Tông”

Tông Cảnh Hạo khẽ gật đầu đáp lại.

Trong thang máy yên tĩnh lạ thường. Tông Cảnh Hạo khẽ đưa tay ra chạm vào tay Lâm Tân Ngôn. Lâm Tâm Ngôn như có một dòng điện chạy qua, nhanh chóng đặt tay ra phía sau người, xê một bước tránh xa anh một chút.

Người nhân viên của Vạn Việt đó đứng trước cửa thang máy, nghe thấy tiếng động liền quay đầu nhìn Lâm Tân Ngôn một cái: “Cô cũng là nhân viên của Vạn Việt sao? Sao tôi chưa gặp qua cô nhỉ?”

Lâm Tân Ngôn sáu năm trước từng đến Vạn Việt làm việc vài ngày, làm phiên dịch cho Tổng Cảnh Hạo, nhưng cũng chỉ có mấy ngày và cũng qua lâu như vậy rồi, căn bản không có ai nhận ra cô.

Não của Lâm Tân Ngôn vận hành rất nhanh, nhất thời không tìm được lời giải thích phù hợp, vì thế đành nói dối: “Tôi mới đến.”

“Ồ, ở bộ phận nào vậy? Đồng nghiệp nam này rất nhiệt tình, hơn nữa còn rất nhiều chuyện.

Lâm Tân Ngôn: “…..” Lâm Tân Ngôn bối rối xoa tay.

Tổng Cảnh Hạo đứng ngay ngắn, thân hình cao lớn đứng trong thang máy, chiếm rất nhiều không gian, che phủ một mảng bóng tối.

Đôi môi anh hơi mím lại, như muốn xem Lâm Tân Ngôn nói dối thế nào.

Một tiếng ting.

Ngay lúc Lâm Tân Ngôn đang không biết nên trả lời như thế nào, thì thang máy đã dừng lại.

Người đồng nghiệp đó bước ra khỏi thang máy.

Lâm Tâm Ngôn thở phào nhẹ nhõm, bờ vai khẽ trĩu xuống.

“Tôi còn thiếu một thư ký”

Tông Cảnh Hạo hất hàm.

Lâm Tân Ngôn nhìn anh một cái, từ chối nói: “Không thể, tôi có công việc của mình”

Cô không muốn đến đây phục vụ anh.

Trừ khi cô điên thì mới từ bỏ kế hoạch yêu thích của bản thân, đến làm thư ký cho anh.

“Tôi có nên nói với bà William rằng chi nhánh ở đây không cần mở nữa không nhỉ?”

Lâm Tần Ngôn ngay lập tức thấy sợ hãi.

“Đừng.”

“Đừng cái gì”.

“Đừng nói với bà William”

“Cũng được.”

“Cô hôn tôi, tôi sẽ không nói”

Lâm Tân Ngân nhanh chóng bị sự vô lại của anh dồn ép.

“Anh là thổ phỉ vô lại sao?”

“Tôi vốn dĩ là như vậy?

Đột nhiên eo cô bị anh túm lấy, cô chưa kịp phản ứng, hơi thở nóng ẩm đã áp sát bao phủ lấy cô.

Đôi môi mềm mại đặt một nụ hôn lên trán cô.

Rất nhanh sau đó Tông Cảnh Hạo lại buông cô ra, cả một quá trình xảy ra rất nhanh, nhanh đến mức Lâm Tâm Ngôn cứ nghĩ vừa nãy chỉ là ảo giác, Nhưng cô biết không phải, cô vẫn cảm thấy rất rõ ràng, sự ấm áp trên trán, tàn dư của hơi thở anh.

Anh đứng ở bên cạnh, đôi môi khẽ nở nụ cười, giống như đứa trẻ mới nhận được món đồ chơi yêu thích.

Thang máy dừng lại, Tông Cảnh Hạo bước ra khỏi thang máy, đi về hướng phòng làm việc, nói: “Tôi khát rồi”

Lâm Tân Ngôn nhìn xung quanh, bên cạnh cũng không có người, anh đang nói với cô sao?

Rất rõ ràng, chính là đang nói với cô.

Xung quanh không có người.

Đây thực sự là muốn sai bảo cô như thư ký sao?

Vừa hay va phải Lâm Tân Ngôn ngay trước cửa phòng làm việc của Tổng Cảnh Hạo.

Lâm Tân Ngôn đang bị nước, không cẩn thận làm văng một ít lên người cô ta.

Nét mặt cô ta lập tức trầm xuống.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.