Vậy mà trên khuôn mặt lạnh lùng của Giang Mạt Hàn cũng không có biểu cảm gì khác.
Ánh mắt nhìn hai người cách mình không xa chỉ như người xa lạ.
“Bà ngoại, chẳng phải cháu đã bảo bà chờ cháu sao, tại sao bà lại đến đây?” Tông Ngôn Hi vừa lo lắng vừa tức giận, lo lắng bà đi lung tung xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, dù sao cũng lớn tuổi rồi, giận bà không nói một tiếng mà đã đi lung tung.
Trang Tử Khâm cầm tay cô vỗ nhẹ: “Chẳng phải bà nhìn thấy Mạt Hàn sao, có phải thằng bé đến đón chúng ta nhưng không tìm được chúng ta không? Bà gọi thằng bé, nó cũng không nghe thấy, mà vẫn đi tiếp.”
Nghe thấy Trang Tử Khâm nói như vậy, Tông Ngôn Hi ngẩng đầu thì nhìn thấy Giang Mạt Hàn, vẻ mặt của cô trở nên mất tự nhiên.
Thậm chí là… khó coi.
Tại sao anh ấy lại ở đây?
Cô quan sát anh và Nam Thành tử trên xuống dưới, không giống như là đi công tác về, bên cạnh không có hành lý gì cả.
“Bà ngoại, bà nhận nhầm người rồi.” Tông Ngôn Hi đỡ bà đi.
Trang Tử Khâm lắc đầu: “Bà không nhận nhầm người, cậu ấy chính là Giang Mạt Hàn, bà không hồ đồ.”
“Anh ấy không phải.” Tông Ngôn Hi cố gắng nói dối bà, Trang Tử Khâm có phần nghi ngờ bản thân: “Bà nhận nhầm sao?”
Cô nói với Trang Tử Khâm bằng giọng vô cùng chắc chắn: “Đúng vậy, bà nhận nhầm rồi.”
Lúc này, Giang Mạt Hàn lại bước nhanh đi tới.
“Hai người biết tôi sao?”
Tông Ngôn Hi lắc đầu, trả lời một câu: “Không biết.”
Trang Tử Khâm để chứng minh bản thân không nhận nhầm người, bèn hỏi anh: “Cậu là Giang Mạt Hàn sao?”
“Đó là tên của tôi.” Trong lòng Giang Mạt Hàn có phần ngờ vực, thế nhưng cũng không loại trừ khả năng trùng tên trùng họ. Thoạt nhìn tuổi tác của bà cụ này cũng đã lớn, cũng có khả năng là nhận nhầm người.
Dù sao thì cô gái này vẫn luôn một mực phủ định.
“Tổng giám đốc Giang, chúng ta còn có cuộc họp, chúng ta đi trước thôi.” Nam Thành lôi kéo anh.
Nam Thành cũng không nhận ra, điều này chứng tỏ có thể là bà cụ này nhận nhầm người thật.
Anh không dây dưa nữa, theo Nam Thành rời khỏi.
Sau khi lên xe, Nam Thành lấy cớ muốn đi vệ sinh, bảo tài xế quay về, còn anh ta bắt xe trở lại.
Được sự đồng ý của Giang Mạt Hàn, anh ta xuống xe.
Sau khi chắc chắn xe đã rời đi, anh ta chạy vào sảnh lớn của sân bay.
Nhưng không ngờ, chiếc xe đang lái đi đột nhiên dừng lại.
Giang Mạt Hàn nhìn hành động của Nam Thành qua gương chiếu hậu, đuôi lông mày nhếch lên.
“Bây giờ chúng ta quay về công ty sao?” Tài xế hỏi.
“Không về nữa.” Anh đẩy cửa xe ra, bước xuống xe. Anh muốn tìm hiểu đến cùng, hành động của Nam Thành khiến anh nghi ngờ.
Trong sảnh lớn, Nam Thành đã tìm được Tông Ngôn Hi.
“Bà… cô Tông.” Nam Thành định mở miệng gọi cô là bà Giang, thế nhưng bây giờ cô không còn là vợ của Giang Mạt Hàn nữa, hơn nữa bây giờ Giang Mạt Hàn cũng đã quên mất chuyện trước kia, hai người xem như là không hề liên quan, cho nên anh ta kịp thời sửa lại, gọi là cô Tông.
“Có chuyện gì?” Giọng nói của Tông Ngôn Hi có phần lãnh đạm.
Nam Thành nói: “Tổng giám đốc Giang vẫn chưa phục hồi trí nhớ, tôi và Hữu Khiêm kết hợp với bác sĩ, nói với anh ấy là không thể chữa khỏi.”
Mục đích chính là không muốn anh nhớ lại.
Dù sao thì Tông Ngôn Hi không thể nào tha thứ cho anh, nhớ lại chuyện trước kia, chỉ thêm phần đau khổ mà thôi.
Chi bằng quên hết mọi thứ, bắt đầu làm lại là được.
“Gần đây tôi vẫn luôn khuyên bảo anh ấy tiếp xúc với phụ nữ…” Nam Thành muốn Giang Mạt Hàn tái hôn, sống một cuộc đời đơn giản.
Tông Ngôn Hi cảm thấy Nam Thành rất kỳ quái: “Tại sao anh lại muốn nói với tôi những chuyện này?”
Cô lạnh lùng cười một tiếng: “Còn liên quan đến tôi sao?”
“Không phải vậy…” Nam Thành cảm thấy nên nói cho cô biết, dù sao ân oán khúc mắc sâu như vậy, cô cũng nên biết tình huống hiện tại của Giang Mạt Hàn.
“Tôi sợ cô hiểu lầm chuyện gì, hơn nữa nếu như cô gặp anh ấy, tôi sợ sẽ…”
“Không cần nói nữa.” Tông Ngôn Hi xua tay: “Tôi hiểu ý của anh, tôi sẽ không đi tìm anh ấy, hơn nữa sau này anh ta như thế nào đều không liên quan đến tôi. Tôi quay về là bởi vì tôi có việc, hơn nữa thành phố này cũng không phải nhà anh, tôi có quyền quay về chứ?”
“Đương nhiên.” Nam Thành vẫn tôn trọng Tông Ngôn Hi như trước kia: “Cô có cần tôi bắt xe giúp cô không?”
“Không cần, tôi đã gọi xe rồi.” Tông Ngôn Hi từ chối thẳng thừng.
Trang Tử Khâm nghe đến váng đầu: “Ngôn Hi, cháu đang nói gì vậy?”
“Không có gì ạ.” Tông Ngôn Hi dìu Trang Tử Khâm: “Chúng ta đi thôi, xe đã đến rồi, đang đợi chúng ta.”
Nam Thành đứng tại chỗ nhìn họ rời đi, thở dài một tiếng, quay người đi ra ngoài, nhưng không hề phát hiện một bóng dáng cao lớn rời đi từ chỗ ngoặt.
Quay về công ty, Giang Mạt Hàn không ngừng nhớ lại cuộc đối thoại của Nam Thành và Tông Ngôn Hi, thoạt nhìn bọn họ không hề xa lạ, mà còn rất quen thân, đồng thời nhiều lần nhắc tới anh.
Anh kết luận rằng, việc này có liên quan đến mình, thế nhưng Nam Thành đang giấu giếm anh.
Nam Thành không muốn anh biết đến chuyện này.
Tông Ngôn Hi và Trang Tử Khâm ở lại khách sạn, hôm nay nghỉ ngơi, ngày mai chuẩn bị đưa Trang Tử Khâm ra ngoài, cô tắm và cho Trang Tử Khâm ăn.
Sau khi đỡ bà nằm xuống, cô cũng đi tắm, chuẩn bị đi nghỉ ngơi. Đúng lúc này, chuông cửa vang lên, cô đứng dậy đi mở cửa.
- -----------------