Hai người họ ở ngoài hành lang, người chưa tới nhưng tiếng đã tới trước rổi.
Nam Thành bình tĩnh hơn so với Giang Hữu Khiêm, anh ta nhìn Tông Ngôn Hi nói: "Khi tổng giám đốc Giang gặp chuyện không may thì cô đang ở đó với anh ấy ư?"
Tông Ngôn Hi nói: "Đúng thế, đúng lúc mọi người tới nên tôi đi trước nhé."
"Chờ đã." Nam Thành gọi cô lại: "Tôi nghĩ cô cũng biết tình huống lúc đó nhỉ?"
Tông Ngôn Hi cực kì lạnh nhạt: "Anh muốn nói cái gì thế? Anh muốn nói là chuyện này liên quan đến tôi đúng chứ?"
Nam Thành không nói gì, xem như sự cam chịu.
"Chúng tôi đã biết sơ tình huống khi đó rồi, cô gái này là người đã báo cảnh sát." Cảnh sát bên cạnh nói.
Đúng là Nam Thaành nghi ngờ chuyện này liên quan tới Tông Ngôn Hi, suy cho cùng nó cũng xảy ra khi ở cùng với cô, hơn nữa cô gái này có động cơ.
"Thật lòng xin lỗi, tôi..."
"Không cần đâu!" Tông Ngôn Hi sải bước đi.
Giang Hữu Khiêm đứng bên ngoài phòng phẫu thuật, lo lắng đi qua đi lại: "Cũng không biết tình huống thế nào, vết thương có nặng không?"
Nam Thành không để ý tới anh ta mà chỉ chạy theo Tông Ngôn Hi ra ngoài.
Tông Ngôn Hi sau lưng đã ra khỏi bệnh viện, Nam Thành trông thấy bóng dáng cô: "Mợ chủ."
Tông Ngôn Hi dừng bước lại trên bậc thang, quay đầu nhìn anh ta. Nam Thành chạy tới trước trước mặt cô, đang định mở miệng nói chuyện thì Tông Ngôn Hi đã lạnh lùng nhìn anh ta: "Vừa mới nghi ngờ là tôi muốn hại Giang Mạt Hàn, bây giờ lại gọi tôi là mợ chủ? Nam Thành, anh không thấy là bản thân mình quá mâu thuẫn hả?"
Nam Thành cúi đầu: "Thật lòng xin lỗi, tôi đã hiểu nhầm cô rồi."
"Không cần phải làm thế." Tông Ngôn Hi giơ tay: "Tôi là người làm đấy, rồi anh định làm gì tôi?"
"Tôi không dám." Nam Thành nói.
Tông Ngôn Hi cười: "Nếu không dám thì đã không nghi ngờ người khác như thế rồi, còn nữa, đừng gọi tôi là mợ chủ! Mợ chủ? Mợ chủ của ai? Hả?"
"Tất nhiên là tổng giám đốc Giang rồi." Nam Thành ngẩng đầu lên nhìn cô: "Thật ra tổng giám đốc Giang cũng không dễ dàng gì..."
"Đừng nói với tôi chuyện của Giang Mạt Hàn!" Tông Ngôn Hi ngắt ngang lời anh ta: "Tôi đã không còn là mợ cả nhà họ Giang nữa rồi nên không cần phải gọi tôi như thế, nếu không thì đừng trách tôi trở mặt."
"Tôi quen miệng thôi..."
"Anh chỉ muốn nói những điều đó với tôi thôi ư?" Tông Ngôn Hi ngắt ngang: "Tôi không có thời gian để nói chuyện tào lao với anh ở đây!"
"Không phải." Nam Thanh vội vàng lắc đầu nói: "Tổng giám đốc Giang vẫn chưa ra khỏi phòng phẫu thuật, tình huống cụ thể còn chưa biết thế nào, phu... Cô Ngôn Hi có thể ở lại được không? Nếu tổng giám đốc Giang phẫu thuật xong có thể nhìn thấy cô thì chắc anh ấy sẽ vui vẻ lắm."
Tông Ngôn Hi chỉ cảm thấy anh ta thật nực cười: "Nam Thành, tôi và anh ta đã ly hôn rồi, anh cũng biết rõ điều này mà nhỉ? Anh nói tôi nghe thử xem tại sao tôi phải ở lại đây?"
"Nói thế nào thì cũng từng là vợ chồng với nhau..."
"Đúng, từng là vợ chồng. Khi anh ấy nói đến chuyện ly hôn thì có nghĩ đến chuyện chúng tôi từng là vợ chồng không? Chính tay Giang Mạt Hàn đã giết chết con tôi, giết chết cả tôi. Nam Thành, anh có từng nói cho tôi một lời nào với anh ta không?"
Nam Thành á khẩu không thể trả lời được trong nháy mắt.
"Anh ta có chuyện gì thì cũng không liên quan gì tới tôi cả, đừng lôi chuyện của anh ta ra để làm phiền đến tôi nữa." Nói xong cô bèn bước xuống cầu thang và đi mất.
Những lời như bệnh viện cực kì dễ bắt xe, vì có khá nhiều người qua lại và có nhu cầu nên ngoài cổng có rất nhiều taxi, cô bắt một chiếc xe để về.
Chỉ có một mình Thẩm Hâm Dao ở nhà, công việc trong tay vừa kết thúc, hơn nữa cô ấy vừa mới nộp báo cáo và sếp khá hài lòng nên cho cô ấy nghỉ hai ngày.
Cô ấy tranh thủ khoảng thời gian này để ở nhà nghỉ ngơi, còn đi siêu thị mua thức ăn và chuẩn bị xuống bếp nấu ăn hôm nay.
"Chị." Thẩm Hâm Dao ôm chú mèo hoa nhỏ.
Cô mang dép lê đi tới: "Bảo bối nhỏ về chưa?"
"Hôm nay anh ấy không tăng cả nên chắc sẽ về vào giờ tan làm bình thường, chị tìm anh ấy có chuyện gì không?" Thẩm Hâm Dao hỏi.
Tông Ngôn Hi giơ tay lên nhìn đồng hồ, vẫn còn sớm, phải mấy tiếng nữa Trang Gia Văn mới về: "Chị tới công ty tìm em ấy."
Cô lại xoay người ra khỏi nhà.
Thẩm Hâm Dao nhìn cô rồi dò hỏi thử: "Chị, có chuyện gì xảy ra rồi hả? Em thấy chị có vẻ vội vàng lắm."
Tông Ngôn Hi cười cười: "Không có gì đâu, chỉ là chị có chuyện này cần hỏi thằng bé, chẳng mấy khi em có thời gian để nghỉ ngơi thế này, nếu không có việc gì thì em ngủ một giấc đi.
Thẩm Ham Dao gật đầu nhìn theo cô đi.
Cửa đóng lại cô ấy mới thả chú mèo nhỏ trong tay xuống và đi tới chỗ sô pha, cầm điện thoại trên đó lên bấm số Trang Gia Văn.
"Số điện thoại bạn vừa gọi đang bận hoặc không nhấc máy, xin vui lòng gọi lại sau..."
Thẩm Hâm Dao ngắt cuộc gọi, một lát sau mới gọi được và lần này thì được chuyển máy nghe.
"Anh đang nói chuyện điện thoại với ai thế?" Thẩm Hâm Dao hỏi.
"Cũng không phải người quan trọng, em gọi anh làm gì thế? Nhớ anh rồi hả? Thì hôm nay anh không tăng ca để về sớm với em rồi còn gì nữa?"
"Không phải." Thẩm Hâm Dao hỏi: "Anh là người làm chuyện đó ư?"
Bên kia thoáng im lặng, anh ấy vừa mới nhận được điện thoại nói chuyện đã được làm xong, không ngờ vừa mới cúp điện thoại thì Thẩm Hâm Dao đã gọi tới rồi, cũng khá nhanh.
"Không có gì đâu mà, cứ ngoan ngoãn ở nhà chờ anh về. Anh là em ruột của chị ấy, giúp chị ấy dạy cho Giang Mạt Hàn một bài học, chị ấy không cảm ơn anh thì thôi chứ, được rồi, anh có việc bên này nên cúp trước nhé."
"Ừm, tối về sớm một chút nhé, em đi siêu thị mua món anh thích về rồi đấy, tối nay em làm cho anh ăn."
- -----------------