Đoạt Vợ: Cô Gái, Yêu Phải Em Rồi

Chương 9




Kể từ khi đám cưới của Nguỵ gia xảy ra những chuyện như vậy, đã trở thành trò cười cho thiên hạ, cùng ngày đưa đến chấn động cho khắp thành phố.

Báo chí, tạp chí, và đài truyền hình đều ùn ùn đưa tin, một vụ tai tiếng chấn động làm cho người ta hưng phấn, chuyện này cũng trở thành đề tài nóng hổi cho người ta bàn tán gần đây.

Cô dâu bị người ta tìm tòi sục sạo, còn bị mắng là người đàn bà hạ tiện, chú rễ chiếm được sự đồng tình của mọi người, mà Tập Bác Niên, được người ta bình luận có chút sâu xa, tuy tác phong cuồng vọng, nhưng không thể không nói rất có thủ đoạn, cô dâu trong một đêm vứt bỏ bạn trai, lao vào vòng tay của anh, khẳng định ở mọi phương diện đều mạnh hơn chú rễ.

Hiện tại rốt cuộc Tập Bác Niên dẫn cô dâu đi đâu, bao giờ quay về, đã trở thành đề tài khiến người ta quan tâm.

Tập thị vốn là ông trùm bất động sản của thành phố, mặc dù Nguỵ thị không thể sánh bằng thế lực hùng mạnh của Tập thị, nhưng cũng là một doanh nghiệp có chút danh tiếng, mấy năm trước còn truyền ra xì căng đan giữa tiểu thư nhà họ Tập và Nguỵ thiếu gia, nhưng không bao lâu, Tập tiểu thư nhảy lầu tự sát, không biết chuyện này và chuyện lúc đó có liên quan gì hay không.

Nhà họ Nguỵ.

“Mang rượu tới cho tôi.” Nguỵ Thu Hàn ngã trên ghế xô pha, ném ly rượu đã uống cạn đi, hướng về phía người giúp việc hét lớn, trên người anh ta vẫn còn mặc bộ lễ phục trong hôn lễ, mặt đầy râu ria, vô cùng hốc hác.

Người giúp việc đứng ở bên cạnh, nhịn không được khuyên can: “Thiếu gia, ngài không thể uống nữa.”

“Tôi nói mang rượu tới cho tôi, có nghe thấy không hả.” Anh ta hướng về phía người giúp việc rống giận, nâng ly rượu đập xuống đất, làm người giúp việc sợ hãi.

Chẳng mấy chốc, anh ta khổ sở ôm đầu, rơi vào trong tuyệt vọng: “Tiểu Tịch, trả tiểu Tịch lại cho tôi, cô ấy là của tôi, ai cũng không thể lấy đi.” Nói xong, trong mắt đầy hơi nước, tích tụ lại thành nước mắt, không ngừng rơi xuống.

Người giúp việc muốn an ủi anh ta, nhưng không biết nên nói gì mới phải, chỉ ở bên cạnh thở dài, thu dọn đóng bừa bộn trên đất.

Cửa phòng, vang lên tiếng của giày cao gót, vững vàng và rất nhịp điệu.

“Nếu muốn tìm tiểu Tịch của anh, thì nên tỉnh táo lại đi, cùng tôi tìm cho ra hai người bọn họ.”

Nguỵ Thu Hàn ngẩng đầu say mèm mơ màng nhìn về phía người nói chuyện, ở trước mắt anh ta, lập tức hoá thành ba người, sau đó hợp lại thành một người phụ nữ, có chút quen mắt, nhưng không nhớ đã gặp qua ở đâu.

“Cô là ai?”

“Tôi là vị hôn thê của Tập Bác Niên, Ninh Ngữ Yên.” Cô ta ngồi xuống đối diện với anh ta, phong cách đơn giản, mặc một chiếc váy màu đen chất liệu hảo hạng, khuôn mặt trang điểm tinh xảo, mái tóc màu nâu chạm qua vai, được xử lý hơi hỗn loạn, không chê vào đâu được, ngược lại làm cho người ta cảm thấy quá cứng nhắc, không có sức sống.

“Ninh Ngữ Yên...” Nguỵ Thu Hàn lặp đi lặp lại, bỗng nhiên nhớ tới cô ta là con gái của phú hào Đài Loan Ninh Hải Thành, giá trị con người lên đến hàng nghìn tỷ, cô ta là vị hôn thê của Tập Bác Niên? Nhưng anh ta chưa từng nghe qua tin tức này.

Nhìn ra nghi hoặc của Nguỵ Thu Hàn, Ninh Ngữ Yên lại bước thêm một bước và giải thích: “Bởi vì cơ thể của ba tôi không khỏe, cho nên lễ đính hôn đã định ra trước đó bị chậm đến tháng sau, sau khi tôi ở trên TV nhìn thấy chuyện này, cũng rất sốc, cho nên mới từ Đài Loan đến đây, chúng ta tuyệt đối không thể để bọn họ ở chung một chỗ.”

Tập Bác Niên là người chồng cô ta nghìn chọn vạn tuyển mới nhìn trúng, cô ta không thể để bất kỳ người phụ nữ nào cướp đi.

Vẻ mặt của Nguỵ Thu Hàn lạnh lẽo, dùng sức gật đầu: “Đúng, tuyệt đối không thể để bọn họ ở chung một chỗ.” Anh ta không có nói ra chuyện giao dịch với Tập Bác Niên, trong tiềm thức, anh ta không muốn người khác khinh người anh ta.

“Tôi đã phái người tìm kiếm trong phạm vi toàn cầu, có tin tức, tôi hy vọng anh có thể đi cùng tôi, sau đó để tất cả mọi thứ quay về vị trí cũ.” Khuôn mặt của Ninh Ngữ Yên vô cùng lạnh lẽo, còn có phần ngạo nghễ và bình tĩnh.

“Được, chúng ta hợp tác, để tất cả mọi thứ quay trở về ban đầu.” Nguỵ Thu Hàn giống như ở trong bóng đêm tìm thấy hy vọng, phấn chấn không thôi.

Một chiếc xe màu đen đang chạy trên đường cao tốc, áo hở cổ màu xanh bạc, khăn quàng cổ màu trắng, giống như là ở trong truyện tranh, một người đàn ông vô cùng đẹp trai làm cho người ta rung động, đôi mắt đang nhìn chằm chằm vào cuốn tạp chí trên tay, vẻ mặt phức tạp.

“Thiên Dã, anh đang xem gì vậy?” Trợ lý bên cạnh tò mò chăm chú nhìn vào cuốn tạp chí trong tay anh.

đăng nhập http://truyencuatui.net/ để đọc truyện

“Không có gì, tôi chỉ tuỳ tiện xem một chút.” Khép tạp chí trong tay lại, Thiên Dã dựa lưng vào ghế, nhắm hai mắt. (Cậu bé năm xưa đã trở về... Theo ta đoán là vậy nhưng k biết phải k...)

Trên du thuyền.

Mặc Tiểu Tịch vất vả lắm mới thoát khỏi bàn tay quỷ dữ của anh, chạy nhanh về phòng, khóa chặt cửa, tìm khắp các ngăn tủ, nhưng không có bộ quần áo nào có thể mặc, chẳng lẽ thật sự muốn cô trần truồng đi tới đi lui sao.

Đang vô cùng phiền muộn, thì vang lên tiếng đá cửa: “Ai cho phép em khóa cửa lại, tôi cho em 10 giây, còn không mở ra, tôi sẽ phá chốt cửa.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.