Mặc Tiểu Tịch vội vàng mở quyển album ra, tập trung nhìn vào nét mặt của Tập Vân Noãn, một quyển cẩn thận giấu ở trong ngăn kéo, một quyển chứa đầy hình của đàn ông.
Nhìn kỹ, ánh mắt Tập Vân Noãn nhìn Tập Bác Niên là ánh mắt đắm đuối đưa tình, nụ cười ngọt ngào vui sướng, dựa vào người Tập Bác Niên, giống như đắm chìm trong biển hạnh phúc.
Xem ra, Tập Vân Noãn thầm yêu anh trai của mình, nếu vậy, theo như lời trong di thư, người đàn ông cô yêu, không nhất định là Nguỵ Thu Hàn, đương nhiên, bây giờ vẫn chưa phải là lúc kết luận.
Nếu có thể tìm được máy ghi âm thì tốt, rốt cuộc là Ninh Ngữ Yên hay Thích Tân Nhã lấy đi, chuyện của Tập Vân Noãn, chẳng lẽ có liên quan đến bọn họ sao?
Mấy ngày sau, Tập Bác Niên dẫn Ninh Ngữ Yên và Mặc Tiểu Tịch đi tham dự lễ khai mạc.
Nếu anh không đi, ngược lại giống như anh đang sợ “Tên mặt trắng” kia, cho nên, anh thoải mái trái ôm phải ấp, trang phục lộng lẩy đi tham dự.
Mặc Tiểu Tịch cố ý chọn váy rộng thùng thình để che giấu chiếc bụng đã to.
Ninh Ngữ Yên thì ngược lại với cô, giống như muốn khoe ra, mặc quần áo bó sát, sợ người khác không nhìn ra cô ta đang mang thai.
Trong hội trường khai mạc có rất nhiều ngôi sao nổi tiếng, phóng viên vô cùng bận rộn, may mà hôm nay có rất nhiều ngôi sao nổi tiếng nên cũng không có tập trung vào bọn họ.
Đội chó săn nhìn ra được Ninh Ngữ Yên đang mang thai, mà Mặc Tiểu Tịch vẫn đặt túi xách ở trên đầu gối, nên nhìn không rõ lắm.
Tuyên truyền hơn hai giờ, sau khi Thiên Dã trò truyện cùng các diễn viên khác và người chủ trì xong, còn có ca sĩ lên đài biểu diễn.
Mặc Tiểu Tịch từ đầu đến cuối đều nhìn chăm chú vào Thiên Dã ở trên đài, tất cả mọi người cũng đang nhìn anh, anh cũng dùng dáng vẻ lịch sự và nhẹ nhàng đáp lại những người xem dưới đài, chỉ có thể nói anh là một người vô cùng chuyên nghiệp, bởi vì cô nhìn ra, anh như vậy, không hề chân thật.
“Tiểu Tịch...”
Nguỵ Thu Hàn! A, là thế giới quá nhỏ, hay oan gia quá nhiều, trong lòng của Mặc Tiểu Tịch liên tục oán trách.
“Tiểu Tịch, sao em lại đến đây? Đến một mình sao? Chúng ta tìm một chỗ nói chuyện được không?” Nguỵ Thu Hàn bước lên một bước, đè nén tâm trạng kích động.
Mặc Tiểu Tịch vốn muốn từ chối, nhưng nghĩ lại, về chuyện của Tập Vân Noãn, cô còn phải hỏi anh ta một chút vấn đề: “Được rồi!”
Bọn họ tìm đến một hàng đồ ngọt, lấy một chút nước uống và đồ ăn nhẹ.
“Tiểu Tịch, mấy ngày nay, anh không ngừng suy nghĩ rất nhiều, nghĩ tới quãng thời gian chúng ta ở bên nhau, nghĩ tới anh đã đối xử khốn nạn với em như thế nào, anh không có tư cách chỉ trích em thay lòng đổi dạ, lạnh lùng với anh, nếu anh không phản bội em, hôm nay chúng ta nhất định sẽ rất hạnh phúc.” Nguỵ Thu Hàn kéo lấy tay cô: “Tiểu Tịch, anh vẫn yêu em như ngày xưa.”
“Không phải anh cũng yêu Tập Vân Noãn sao?” Mặc Tiểu Tịch nhìn chằm chằm vào anh ta, cười khẽ nói.
Nguỵ Thu Hàn vô cùng ngạc nhiên: “Tiểu Tịch, sao em biết được? Là Tập Bác Niên nói với em sao?” Anh ta còn tưởng, cô sẽ không biết.
“Đúng vậy, anh ta đã nói cho tôi biết tất cả, rốt cuộc giữa anh và Tập Vân Noãn đã phát triển như thế nào?”