Đoạt Vợ: Cô Gái, Yêu Phải Em Rồi

Chương 48




Mặc Tiểu Tịch không còn cách nào khác, đành phải đi tới đó, hạng người giống như anh, nếu không đạt được mục đích thì anh sẽ không bỏ qua cho cô!

Cô dừng lại trước mặt của Tập Bác Niên, anh vô cùng tự nhiên nhẹ nhàng ôm lấy cô từ phía sau, nắm hai tay của cô, cúi thấp người, thì thầm vào tai cô: “Cầm chặt gậy, sau đó đẩy về phía trước.”

Ngực của anh dán sát vào người cô, tư thế vô cùng thân mật, thân hình cường tráng bao phủ lấy cô, làm cho cô không có chỗ trốn. Anh dường như đang tuyên cáo với người khác rằng người phụ nữ này bây giờ là của anh!

Sắc mặt của Thiên Dã hơi thay đổi, khuôn mặt trắng nõn trở nên tái mét, nụ cười trên mặt của Ninh Ngữ Yên cũng cứng lại, trong lòng căm giận muốn xông lên kéo bọn họ ra.

Mặc Tiểu Tịch cảm nhận được nhiệt độ nóng hổi truyền đến từ trên người anh, còn có hơi thở mang theo mùi thuốc lá, trong lòng hơi hoảng loạn, tại sao cô lại nảy sinh ảo tưởng với người đàn ông muốn trả thù cô, đúng thật là bi ai!

“Đánh rất tốt.” Tập Bác Niên trắng trợn cười nói, Mặc Tiểu Tịch chỉ có thể đong đưa cây gậy theo tư thế của anh, thụ động khua tay.

“Cảm ơn đã khen ngợi, cũng nhờ công anh dạy tốt, bây giờ anh buông tôi ra đi, tôi muốn tự mình đánh thử.” Mặc Tiểu Tịch hùa theo anh, bình tĩnh cười nói với anh.

Đi kèm với lời nói của cô là ánh mắt tức giận của Tập Bác Niên, anh chẳng những không buông tay, ngược lại càng vòng chặt hơn, xoa nhẹ lên bụng của cô: “Bây giờ em đang mang thai, vẫn nên cẩn thận một chút thì tốt hơn.”

Cô thế nhưng lại đang mang thai! Thiên Dã không dám tin nhìn chằm chằm vào Mặc Tiểu Tịch, trái tim giống như bị dao cắt.

Tập Bác Niên nhìn bộ dạng bị đả kích của Thiên Dã, trong lòng vô cùng vui sướng, xương cá mắc kẹt ở cổ họng cũng biến mất, dáng vẻ lúc này của anh thật giống như đứa trẻ đoạt lại được món đồ chơi mình yêu thích.

“Anh nói đúng, đã như vậy, tôi đánh nữa sẽ không an toàn.” Mặc Tiểu Tịch đè nén tức giận, kéo tay anh xuống, cố ý làm cho cô khó chịu, đùa giỡn cô rất vui sao?

Nắm chặt quả đấm, Mặc Tiểu Tịch đi trở về, không dám nhìn vào đôi mắt của Thiên Dã, anh chắc chắn rất thất vọng đối với cô.

Cười khổ trong lòng, chợt ngẩng đầu lên thì lại trông thấy người mà cô không muốn nhìn thấy nhất... Nguỵ Thu Hàn.

Hôm nay đúng là rất náo nhiệt.

Không biết anh đã đến từ lúc nào, đứng cách đó không xa, bên cạnh là một cô gái trẻ, vô cùng thân mật kéo lấy cánh tay anh ta, lẽ ra cô nên đau lòng, nhưng tâm lại một chút cảm giác cũng không có.

Mặc Tiểu Tịch giống như không quen biết anh ta, dời tầm mắt đi, lặng lẽ đứng ở một bên.

Sắc mặt của Nguỵ Thu Hàn trắng bệch như tờ giấy, người phụ nữ bên cạnh kéo lấy ống tay áo anh ta: “Hay là chúng ta đến chỗ khác đánh đi.”

“Trương tiểu thư, thật xin lỗi.” Ngụy Thu Hàn lịch sự rút tay mình về, đi về phía của Mặc Tiểu Tịch, dừng lại trước mặt cô, khó khăn mở miệng: “Là thật sao?”

Đối với người đàn ông này, cho dù không yêu, trong lòng Mặc Tiểu Tịch cũng vẫn cảm thấy căm hận, nhưng cô không muốn biểu hiện ra ngoài, chỉ nhếch môi, bình tĩnh nói: “Có lẽ anh nên nghe theo bạn gái của anh, đến chỗ khác đánh đi.”

“Tiểu Tịch, cô ấy và anh, không phải như em nghĩ đâu, em hãy nghe anh giải thích.” Nguỵ Thu Hàn vẫn còn yêu cô, anh ta không muốn cô hiểu lầm.

“Anh không cần thiết phải nói, tôi không quan tâm.” Mặc Tiểu Tịch thẳng thắn trả lời anh ta, nếu anh ta cảm thấy đau khổ, cũng là do anh ta đáng phải nhận lấy, so với đau khổ của cô thì nhiêu đó của anh ta đã tính là gì.

Trái tim của Nguỵ Thu Hàn bị cô không chút do dự đâm vào một đao, nhìn thấy người khác ôm cô, nghe nói cô mang thai con của người khác, còn nói rằng cô đã không còn quan tâm đến anh ta. Cuối cùng thì anh ta cũng hiểu như thế nào gọi là mất đi, nếu thời gian có thể quay ngược lại, thì tốt biết mấy!

“Nguỵ tổng, đến đây đánh chung đi, cơ hội hiếm có mà.” Tập Bác Niên nhởn nhơ hét lên, anh rất hài lòng với biểu hiện của Mặc Tiểu Tịch.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.