Mặc Tiểu Tịch dán lỗi tai trên cửa, cô nghe thấy tiếng động, có người mở cửa vào phòng, từ tiếng bước chân nghe ra, hẳn là một người phụ nữ, bởi vì có tiếng của giầy cao gót, người thường mang giày cao gót ở trong nhà này, chỉ có Ninh Ngữ Yên, người giúp việc đều mang giày thấp bằng da.
Tiếng bước chân vang lên trong phòng rồi dừng lại một lúc, sau đó lại vang lên lần nữa, tiếng mở cửa vang lên, người kia đi ra ngoài.
Nán lại trong nhà vệ sinh một hồi Mặc Tiểu Tịch mới đi ra khỏi phòng vệ sinh, nhìn lại hai món đồ kia, phát hiện chỉ còn lại một, máy ghi âm không thấy đâu nữa, chỉ còn lại cuốn album hình, nhất định là người vừa rồi cầm đi, bên trong máy ghi âm nhất định là có bí mật.
Mặc Tiểu Tịch đóng ngăn kéo, lập tức ra khỏi phòng, nếu trong máy ghi âm đó có sự thật cô muốn biết, cô nhất định phải giành lại, nhưng nếu là Ninh Ngữ Yên, sao cô ta cũng có hứng thú với chuyện này, theo lý mà nói, chuyện này không có liên quan đến cô ta!
Sự việc càng ngày càng phức tạp!
Cô đi đến phòng ngủ của Tập Bác Niên, cô chưa bao giờ đi vào bên trong, gõ cửa cũng không có ai trả lời, chẳng lẽ xuống lầu rồi sao? Sau đó cô chạy xuống lầu nhìn thấy trong phòng ngoại trừ Ninh Ngữ Yên, còn có một người phụ nữ khác, cô để ý thấy giày cao gót của cô ta cũng rất cao.
Ninh Ngữ Yên nhìn thấy Mặc Tiểu Tịch thì mỉm cười “Mặc tiểu thư, sao hôm nay lại không dưỡng thai cho tốt, xuống đay làm gì vậy?”
Mặc Tiểu Tịch ngẩn người, lập tức phản ứng lại “Ồ! Ở trong phòng rất ngột ngạt, cho nên xuống đây một lát”.
“Vậy sao!”. Ninh Ngữ Yên tỏ ra ngạc nhiên, chỉ vào người phụ nữ xinh đẹp bên cạnh “Đây là em họ của tôi, Thích Tân Nhã, con bé và Vân Noãn là bạn tốt, hôm nay đặc biệt đến thăm tôi.”
Mặc Tiểu Tịch sửng sốt, em họ của Ninh Ngữ Yên là bạn của Tập Vân Noãn, cô vốn chắc chắn người vào phòng vừa rồi là Ninh Ngữ Yên, nhưng bây giờ cô lại không giám khẳng định.
Bọn họ đều mang giày cao gót, rốt cuộc người vào phòng vừa rồi là ai?
“Mày chính là con tiện nhân câu dẫn anh rể của tao sao?” Thích Tân Nhã đứng lên, không nói tiếng nào, xông về phía Mặc Tiểu Tịch.
“Mau dừng tay lại, Tiểu Nhã”. Ninh Ngữ Yên vội vàng bước lên ngăn cản cô ta.
Mặc Tiểu Tịch cũng theo bản năng giơ tay lên ngăn cản, Ninh Ngữ Yên ở bên cạnh khuyên nhủ “Được rồi, đừng ầm ĩ nữa, Tiểu Nhã”.
“Chị họ, chị tránh ra đi, chị chịu uất ức như vậy, nếu cậu em mà biết sẽ không tha thức cho Tập Bác Niên và con hồ ly tinh này đâu!”. Thích Tân Nhã dùng sức kéo lấy tóc của Mặc Tiểu Tịch, mà Ninh Ngữ Yên lại kéo tay cô ta ra, không cho cô ta đánh người.
Trong lúc ba người xô đẩy nhau, không biết Ninh Ngữ Yên bị ai đẩy ngã xuống đất, lúc đầu đụng vào trên khung cửa, máu lập tức chảy ra, cô sờ soạn lên trán, thấy bàn tay dính máu, lập túc hét to “A...”
Thích Tân Nhã buông Mặc Tiểu Tịch ra, nhìn thấy Ninh Ngữ Yên chảy máu vô cùng hoảng hốt “Chị họ... Chị họ, chị không sao chứ, mau gọi bác sĩ, mau gọi Tập Bác Niên trở về, mau lên”. Cô ta quát lớn về phía người giúp việc đang sợ đến ngây người bên cạnh.
Mặc Tiểu Tịch cảm thấy mờ mịt với những chuyện bất ngờ xảy ra này, đến khi Thích Tân Nhã xông đến chỗ của Ninh Ngữ Yên, mới hoàn toàn hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Trong nhà vô cùng rối loạn, gọi điện thoại, đỡ Ninh Ngữ Yên về phòng.
Một lát sau bác sĩ đến trước, vội vàng chạy lên lầu, sau đó Tập Bác Niên cũng trở về, hỏi người giúp việc đã xảy ra chuyện gì, nhìn thấy Mặc Tiểu Tịch đứng ở một bên, bước qua, ánh mắt nhìn từ trên xuống dưới người cô một chút, nhẹ giọng hỏi “Em không sao chứ?”
Mặc Tiểu Tịch giật mình, giống như ăn phải quả táo vừa ngọt, vừa chua lại vừa chát, cô tránh né ánh mắt của anh, nghiêng người đi “Tôi không sao, anh nhanh đi hỏi thăm cô ta đi, hình như bị thương không nhẹ.”