Anh thật sự muốn cô chết, đây là cảm nhận đau đớn nhất từ đáy lòng của Mặc Tiểu Tịch.
“Nếu em dám bò ra, tôi sẽ ném lại vào trong, ai cũng không được phép cứu.” Tập Bác Niên đứng đó một lúc, xoay người vào nhà, nhìn về phía người giúp việc đứng ở một bên, lạnh lùng nói.
“Vâng, vâng.” Người giúp việc sợ hãi trả lời không ngừng, tiên sinh hôm nay làm cho bọn họ cảm thấy thật đáng sợ.
Sắc trời sắp tối.
Tập Bác Niên lập tức đi lên lầu. Ninh Ngữ Yên theo phía sau, vặn cửa thư phòng, mới phát hiện đã khóa, hôm nay anh thật sự muốn giết chết Mặc Tiểu Tịch sao? Mặc Tiểu Tịch chết đi cô ta cũng không tội nghiệp, nói thật, cô ta chỉ mong sao con tiện nhân này biến mất, nhưng giết người phải đền mạng, cô ta không thể để chồng của mình trở thành tội phạm giết người,
Cô ta thong thả đi xuống lầu, suy nghĩ xem nên xử lý thế nào, mới có thể làm cho Mặc Tiểu Tịch sống sót, rất nhanh trong đầu đã nảy sinh ra một kế, cô ta cầm điện thoại gọi đến một dãy số: “A lô, là Ngụy Thu Hàn phải không?”
“Là tôi.” Ngụy Thu Hàn đang ở trong quán bar mua say, đã nhiều ngày vẫn chưa gượng dậy nổi, từ sau khi trở về từ Alaska, vẫn luôn như vậy, cả công ty cũng không muốn đến, tin tức cũng không muốn nghe, mỗi ngày đều đắm mình trong quán bar, thậm chí nhà cũng không muốn về.
“Nghe này, bây giờ Mặc Tiểu Tịch đang gặp nguy hiểm đến tính mạng, anh lập tức đến nhà họ Tập một chuyến đi, đây chính là cơ hội tốt để làm anh hùng cứu mỹ nhân, nói không chừng còn có thể kéo được trái tim của cô ta về lần nữa.”
Ngụy Thu Hàn đẩy người phụ nữ bên cạnh ra, đột nhiên thức tỉnh: “Cô nói cái gì? Xảy ra chuyện gì hả? Tại sao lại nguy hiểm đến tính mạng?”
“Thay vì lãng phí thời gian nghe tôi nói, không bằng anh tự mình đến đây nhanh đi, anh chậm trễ một giây, cô ta sẽ càng chịu nhiều khổ sở hơn, tới hay không tùy anh.” Ninh Ngữ Yên quyết đoán cúp điện thoại, cô chắc chắn anh nhất định sẽ đến.
Ngụy Thu Hàn ngẩn người nhìn vào điện thoại, một giây sau, điên cuồng xông ra ngoài.
Bầu trời, từ màu xám trắng, dần trở nên tối đen.
Trong thư phòng, Tập Bác Niên đứng ở cửa sổ, nhìn chằm chằm vào người phụ nữ đang lạnh run trong đài phun nước, anh nhớ đến chuyện Vân Noãn nhảy từ lầu cao xuống, ngã trên mặt đất, máu chảy đến bên chân anh, đôi mắt mở to, trên khóe mắt vẫn còn lưu lại nước mắt, cho đến bây giờ những lúc anh nhắm mắt lại, vẫn có thể ngửi thấy mùi máu tanh nồng nặc kia.
Một mạng đền một mạng, không có gì tốt hơn, nhưng tại sao, nghĩ đến người phụ nữ đáng xuống địa ngục kia cũng chết trước mặt mình, anh lại đau khổ khôn cùng, đôi mắt từ từ bị phủ một lớp sương mù, xua không tan, tan không được.
Bên ngoài cửa sắt của nhà họ Tập, một chiếc xe màu đen chạy vào.
Nghe được tiếng xe ngoài cửa, Ninh Ngữ Yên nhanh chóng đứng dậy, Tập Bác Niên nhìn thấy chiếc xe ở dưới lầu, sương mù trong mắt tan biến, sắc bén giống như mũi tên, sao Ngụy Thu Hàn lại đến đây, anh rời khỏi cửa sổ, bước nhanh xuống lầu.
Mặc Tiểu Tịch bị nước lạnh bào mòn từ đầu đến chân đã gần một giờ, cô đã không còn cảm giác, một chút ý thức còn lại cũng thúc giục cô buông xuôi, bởi vì quá đau khổ.
Ngụy Thu Hàn bước xuống xe nhìn thấy cảnh này, thật sự vô cùng sợ hãi: “Tiểu Tịch...”
Anh ta xông tới đài phun nước, không chút nghĩ ngợi liền nhảy vào, kéo cô từ bên trong ra, ôm lên bờ: “Người đâu, mau tới đây, có khăn lông không?” Anh ta đau lòng sờ vào mặt cô, vô cùng hoảng hốt.
Một bóng đen lướt qua mọi người, mạnh mẽ ôm Mặc Tiểu Tịch từ trong tay của Ngụy Thu Hàn qua: “Ngụy tổng, anh phá hư trò chơi thú vị của tôi rồi, bây giờ mời anh về đi.”
Ánh mắt của anh hướng về phía bảo an ra lệnh, bọn họ lập tức bước lên, chế ngự Ngụy Thu Hàn, dắt anh ta ra khỏi biệt thự.
“Tập Bác Niên, anh tiếp tục như vậy thì cô ấy sẽ chết, xin anh hãy buông tha cho cô ấy đi.” Ngụy Thu Hàn vùng vẫy gào thét, anh ta không hy vọng xa vời là cô có thể trở về bên cạnh mình, chỉ hy vọng cô có thể sống thật tốt.