Đoạt Vợ: Cô Gái, Yêu Phải Em Rồi

Chương 128




“Haha...” Ninh Hải Thành cười một trận thật to, vẻ mặt âm u, trở nên vô cùng dữ tợn: “Cậu thấy tôi còn lựa chọn khác sao? Đây là cậu đang khiêu chiến, nếu tôi lùi về sau, sẽ chỉ làm cậu đuổi theo đánh, hiện tại, bộ dạng này của con gái tôi, đối với tôi mà nói, đã không còn gì để quan tâm, có thể nhìn thấy Ninh thị và Tập thị đều bị huỷ diệt, điều này cũng không tệ.”

Mắt của Tập Bác Niên sáng lên: “Đúng, không sai, sáng mai tôi sẽ kêu người đưa đơn thoả thuận ly hôn tới, Ninh Ngữ Yên tỉnh lại, cho cô ta ký, những chuyện khác, chúng ta dựa vào bản lĩnh của mình.”

“Tôi dám nói, cậu sẽ hối hận.” Ninh Hải Thành không ngờ Tập Bác Niên lại quyết tâm như vậy, không thay đổi chủ ý.

“Có thể sẽ, nhưng phải làm sao đây, bây giờ tôi rất muốn làm như vậy, đời người khó có được mấy lần kích động, hối hận cũng không tiếc.” Tập Bác Niên cười, sau khi ra quyết định này, ngược lại trước mắt anh vô cùng rộng mở và sáng sủa.

“Hay cho câu hối hận cũng không tiếc, vì những lời này của cậu, tôi sẽ liều cái mạng già của tôi.”

Tập Bác Niên chế giễu: “Được, mạng của ông tôi nhận.” Anh đứng dậy, đi ra khỏi phòng bệnh, từ đầu đến cuối đều không liếc nhìn Ninh Ngữ Yên một cái.

Khoảnh khắc cô ta cưỡng ép Hàn Hàn, tình nghĩa vợ chồng giữa bọn họ đã đứt sạch sẽ, anh sẽ không nhân từ mà bỏ qua cho cô ta.

Sau khi anh ra khỏi phòng bệnh, Ninh Hải Thành cũng đi tới trước cửa sổ, Ninh Ngữ Yên nằm trên giường, mí mắt hình như hơi giật giật, sau đó khôi phục lại như cũ.

Ngày thứ hai, Tập Bác Niên cầm đơn thoả thuận ly hôn đến bệnh viện, Ninh Ngữ Yên vẫn chưa tỉnh, không có cô ta ký, hợp đồng không cách nào có hiệu lực, anh chỉ có thể để ở đó trước.

Ninh Hải Thành không thể ở bệnh viện mãi, chiến tranh với Tập Bác Niên sẽ bùng nổ, ông ta phải trở về trấn giữ, ông ta gọi tiểu Vân đến bệnh viện chăm sóc Ninh Ngữ Yên còn mình thì cấp tốc trở về Đài Loan.

Sau khi Tập Bác Niên công bố tin tức ly hôn với Ninh Ngữ Yên ra ngoài, cổ phiếu liên danh của hai gia đình rớt xuống trầm trọng, sau đó còn dừng hai ba công trình kiến trúc, tổn thất tiền, giống như trực tiếp rải tiền xuống Thái Bình Dương.

Tập thị, Ninh thị đều tổn thất nặng nề, giống như cặp song sinh dính liền bị phẩu thuật cắt ra, kết quả đột ngột tách ra, xong việc chỉ có thảm hại.

Ninh Hải Thành rút tiền từ những dự án đầu tư ra, Tập Bác Niên trực tiếp san bằng phân nửa nhà cửa của Ninh thị, tình hình chiến đấu vô cùng khốc liệt, không ít người trong nghề bị chấn động đến choáng váng, đây là bọn họ đang muốn hai bên đổ máu, không vượt qua đối phương, tuyệt đối không bỏ qua, xuống tay vô cùng tàn nhẫn.

“Tổng giám đốc, không thể tiếp tục như vậy, anh lý trí một chút, nghĩ cách khác, không thể một mực công kích, cần phải nghĩ biện pháp bảo toàn.” Cuối cùng giám đốc cũng không kiềm nén được nữa, đưa ra ý kiến với Tập Bác Niên.

“Tôi không sợ, anh sợ cái gì.” Tập Bác Niên lạnh mặt, đối với tình hình mấy ngày nay, trong lòng của anh rất rõ ràng, ai rút lui trước, thì người đó thua.

Lòng người bên Ninh thị cũng vô cùng hoang mang, đều đang truyền tin muốn đóng cửa.

“Tổng giám đốc, hay là thôi đi, cứ tiếp tục như vậy, chúng ta sẽ thiệt hại nặng nề, tội gì phả liều mạng nữa, bằng không, Ninh thị chúng ta thực sự sẽ xảy ra chuyện lớn, bây giờ mỗi ngày cổ phiếu đều không ngừng rớt xuống, tôi thấy cũng sợ.” Thuộc hạ của Ninh thị cũng khuyên bảo.

Ninh Hải Thành ngồi đó không nói gì: “Cậu ra ngoài trước đi, tôi muốn suy nghĩ.” Không phải ông ta không bị thiệt hại hơn một ngàn vạn mỗi giờ làm cho thịt đau, nhưng đây là chiến tranh phải thấy máu, ông ta lăn lộn trên thương trường cũng không phải ngày một ngày hai, có sóng gió gì chưa gặp qua.

Bây giờ trên báo, mỗi ngày đều có thể nhìn thấy bản tin mới nhất của hai nhà, thỉnh thoảng Mặc Tiểu Tịch cũng nhìn thấy, trong lòng không khỏi lo lắng cho Tập Bác Niên.

Trong bệnh viện, cả ngày Ninh Ngữ Yên vẫn nằm trên giường bệnh không có chút tức giận.

Cơ thể của Mặc Tiểu Tịch bình phục lại không ít, Tô Lộ Di vốn kêu cô tiếp tục công việc, nhưng vì có Hàn Hàn, cô muốn chăm sóc thằng bé, cho nên không có thời gian trở lại công việc, chỉ có thể xin nghỉ mấy ngày trước.

“Hàn Hàn, hôm nay chúng ta đi siêu thị mua đồ ăn được không, con thích ăn gì, chúng ta làm món đó, được không?” Mặc Tiểu Tịch vừa mặc áo khoác cho Hàn Hàn, vừa nói.

“A, thật tốt quá! Hàn Hàn thích đi dạo siêu thị.” Hàn hàn nhảy lên, dáng vẻ này, không cần phải nói cũng biết đáng yêu đến cỡ nào.

Mặc Tiểu Tịch mặc áo khoác cho thằng bé xong, cầm bóp tềm, hai ngwofi nắm tay nhau, đi ra khỏi căn hộ.

Bọn họ ngồi xe buýt đến siêu thị, một lớn một nhỏ đẩy xe đi dạo trong siêu thị, bọn họ chìm đắm trong vui sướng, hoàn toàn không phát hiện có gì bất thường.

Ở phía sau bọn họ, luôn có một người mặc quần áo màu đen, đội mũ, theo sát sau lưng bọn họ.

“Mẹ, con muốn qua kia cưỡi ngựa.” Hàn Hàn chỉ vào ngựa gỗ đồ chơi kế bên khu hoa quả, bỏ tiền vào là có thể ngồi.

“Được! Đi, chúng ta qua chơi.” Mặc Tiểu Tịch dắt Hàn Hàn đi qua đó, ôm Hàn Hàn lên ngựa gỗ.

Cậu nhóc chơi vô cùng vui vẻ, ngựa gỗ đong đưa cao thấp theo tiếng nhạc, Mặc Tiểu Tịch nhớ tới xe đẩy vẫn còn đặt bên khu rau cải, cũng mấy bước mà thôi.

“Hàn Hàn, mẹ qua kia đẩy xe tới, sẽ quay lại rất nhanh.”

“Vâng!” Hàn hàn ngoan ngoãn gật đầu.

Mặc Tiểu Tịch chạy khỏi chỗ của Hàn Hàn, qua khu rau cải đẩy xe về, chẳng qua chỉ mấy chục giây, nhưng lúc cô quay lại chỗ ngựa gỗ, không thấy Hàn Hàn đâu nữa.

Nhất thời, doạ Mặc Tiểu Tịch chảy mồ hôi ướt sũng cả người.

“Hàn Hàn, Hàn Hàn... Con đnag ở đâu, đang ở đâu...” Mặc Tiểu Tịch gọi, cũng không kịp cầm lấy ví tiền trên xe đẩy, chỉ biết tìm kiếm trong siêu thị.

Cô gần như chạy hết những chỗ bọn họ đã đi qua, nhưng không nhìn thấy bóng dáng của Hàn Hàn, làm sao đây, làm sao đây, cô đã làm mất Hàn Hàn.

Vừa thở dốc vừa hoảng hốt, ngay cả lỗ tai cũng ông ông...

Bỗng nhiên, cô nhìn thấy một cái bóng đen xẹt về hướng tầng ngầm garage, đứa bé ghé vào trên lưng người đó, hình như chính là Hàn Hàn, bởi vì cô nhận ra quần áo Hàn Hàn mặc hôm nay.

Cô đuổi theo, chạy vào tầng ngầm garage, ánh đen ở đó vô cùng u ám, mà bóng đen phía trước lại đi rất nhanh.

“Vị đằng trước kia, để con trai của tôi xuống.” Mặc Tiểu Tịch kêu lớn, dùng hết sức chạy tới.

Lúc cô gần đuổi kịp bóng đen phía trước, đột nhiên cảm thấy ót bị người ta đánh thật mạnh, còn chưa kịp kêu cứu, tầm mắt cô tối thui, té trên mặt đất.

Lát sau, có một người từ lan can bên cạnh đi ra, nhét Mặc Tiểu Tịch vào sau cốp xe, bóng đen cùng người ôm Hàn Hàn bước lên xe, nghênh ngang rời đi.

Trong căn hộ, mãi đến 12h tối, vẫn không có một bóng người, Tập Bác Niên đã gọi mấy trăm cuộc ddien thoại đến căn hộ, cũng gọi số di động Mặc Tiểu Tịch đưa cho anh trong bệnh viện, vang liên tục, nhưng không ai bắt.

Đã trễ thế này, hai người bọn họ đi đâu?

Nghĩ tới nghĩ lui, trong lòng vô cùng lo lắng, anh đứng dậy khoác tây trang lên, lái xe đến căn hộ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.