Đoạt Trúc Mã - Bàn Qua

Chương 95




Tiểu cô nương của hắn sao có thể mê người đến như vậy được!

Trong lòng của nam nhân bùng lên dục vọng chiếm hữu cực kỳ mạnh mẽ, thân dưới của hắn mãnh liệt thao lộng nộn huyệt của tiểu cô nương, bên trên không buông tha liên tiếp hạ những cái hôn nóng ướt xuống cơ thể nữ nhân.

Đôi nam nữ trong phòng đều còn trẻ, nam nhân thân mình thon dài, chân dài, eo thon, tay chân rắn chắc hữu lực, nữ nhân có dáng người uyển chuyển, làn da trắng như tuyết, thân hình kiều nộn, cho dù bị nam nhân đề dưới thân mãnh liệt thao lộng, cũng có thể nhìn ra là một nữ nhân vưu vật.

Nguyên Sắt Sắt bị nam nhân nâng lên hai chân, hạ thể bị nam nhân mãnh liệt thao lộng, suy nghĩ trong đầu đều bị nam nhân làm cho tê rần, nhưng tiểu cô nương vẫn còn nhớ nàng là trộm đi ra ngoài, không ngừng nhỏ giọng ê ê a a xin tha: "Biểu ca, nhẹ chút, phu quân, nhẹ chút...... còn muốn trở về sớm...... "

"A…aaa...... Nhẹ chút...... "

Q/uy đ/ầu hình nấm hung hăng đảo lộng đi vào, hoa tâm kiều nộn bị nam nhân đảo lộn bủn rủn, thủy dịch giống như lũ lụt không ngừng tiết ra, róc rách chảy ra, xối trên qu/y đ/ầu thô to.

"ưm…ưm…. a..... "

Dư Tu Bách đã lâu không thao nữ nhân âu yếm của mình, tiểu cô nương cũng đã lâu không hoan ái, được t/inh d/ịch nam nhân tẩm bổ.

Hoa hu/y/ệt chật hẹp phấn nộn vừa hút vừa mút, tuy khát vọng căn nhục côn quen thuộc cắm vào rút ra hồi lâu, nhưng hoa hu/y/ệt kiều nộn, căn bản không chịu nổi nam nhân tức giận mưa rền gió dữ mãnh liệt cắm đút.

Cự vật đằng trước cơ hồ muốn đỉnh đến chỗ sâu trong bụng tiểu cô nương, Nguyên Sắt Sắt bị đâm hai tròng mắt mê ly, trong đầu ngoại trừ cảm giác thoải mái, cơ hồ sắp thành một đám hồ

nhão.

“Đi Khúc Nghệ các làm gì?"

Sau khi đem tiểu tiểu cô nương cấm đến mơ hồ, nam nhân cuối cùng lặng lẽ vươn ra răng nanh.

Nam nhân hạ thể mãnh liệt cấm đút, đâm tiểu cô nương trở tay không kịp, thét chói tai trong lúc nam nhân va chạm tiết một hồi.

Tiểu cô nương giương bộ ngực no đủ há mồm thở dốc, trong đầu vừa mới trải qua cao trào, vẫn là trống rỗng.

Như thế nào lại quay lại vấn đề này rồi?

Cũng may Nguyên Sắt Sắt sớm đã có chuẩn bị, thời điểm bị biểu ca kéo vào ngõ nhỏ, Nguyên Sắt Sắt đã làm tốt chuẩn bị.

“Đi...... đi...... Nghe Tâm Tâm đàn một khúc...... " Tiểu cô nương bị nam nhân điên cuồng cắm như một con thuyền nhỏ phập phồng trong mưa rền gió dữ, lắc lư.

Nghe từ miệng nàng phun ra câu trả lời, càng kích thích nam nhân điên cuồng.

Tâm Tâm? Dư Tu Bách đối với người này rất có ấn tượng, thời điểm mấy người bằng hữu chung quanh hắn nghiến răng nghiến lợi thóa mạ Khúc Nghệ các, luôn dè bỉu cả tên người này.

"Các ngươi...... Các ngươi...... Nam nhân đều đi đến thanh lâu, ta...... Chúng ta nữ tử...... Bất quá nghe một khúc đàn thôi...... " Tiểu cô nương không biết cố ý hay vô tình, thế nhưng toàn đem lời nói trong lòng chính mình đều nói ra.

Nam nhân bị lời nói trong lòng của tiểu cô nương chọc cười, môi mỏng phun ra nhiệt khí, phả lên da thịt trắng nõn của tiểu cô nương, lúc này nam nhân rõ ràng đang cười, da thịt trên người bị hơi thở nam nhân phả tới lại nổi lên một tầng da gà.

“Nàng còn có lý?" Trốn ta đi gặp nam nhân hoang dã ở đâu!

Dư Tu Bách bị tiểu cô nương làm cho tức giận không thôi, đối với cái tên nam nhân ẻo lả kia cũng không thể không ghen tị.

Sao hắn đã rời khỏi Bạch Vân sơn trang rồi, mà vẫn còn có nam nhân có thể làm hắn tức giận như vậy!

Hắn lúc trước đối với An Vương cũng không tức giận như vậy, nguyên nhân ở chỗ, tiểu cô nương đối với An Vương cũng không chút phản ứng, người sáng suốt đều có thể nhìn ra là An Vương tự mình đa tình, tiểu cô nương của hắn căn bản là không quan tâm đến hắn ta.

Nhưng là người tên Tâm Tâm này thì khác, Dư Tu Bách nhìn mức độ quen thuộc của tiểu cô nương xem xét, tiểu cô nương hẳn sớm lén hắn không biết tới cái chốn này bao nhiêu lần rồi!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.