Đoạt Trúc Mã - Bàn Qua

Chương 89




An Định hầu phủ thủ vệ nghiêm ngặt, An Vương tuy có Thái Hậu thiên vị, cho hắn một chút thế lực, nhưng vì lúc trước, Thái Hậu và Hoàng Đế đang vội vàng củng cố thế lực, trành quyền đoạt vị, về mặt dạy dỗ hắn có nhiều chỗ sơ sót.

Chờ Thái Hậu nhớ tới người con này, thời điểm dạy dỗ hắn tốt nhất đã sớm qua mất.

Cho dù An Vương nắm trong tay một phần thế lực Xương Bình Hầu phủ, nội tình của hắn cũng quá mức nông, nhưng thủ vệ trong An Đình Hầu phủ đều là nhân mã tư nhân, hành trang bọn hắn đơn giản, cũng không có ý định ở kinh thành lâu dài, hạ nhân trong nhà phần lớn là từ Giao Châu mang tới, có rất ít, chỉ đủ duy trì sinh hoạt hàng ngày trong phủ.

Cũng không định chuẩn bị thêm nhiều hạ nhân khác.

An Vương tốn không ít công phu mới truyền tin tức đến cho Nguyên Sắt Sắt - không biết hắn nghe từ nơi nào, nói lúc trước kia, Nguyên Sắt Sắt thích đi Khúc Nghệ Các, cố ý mời nàng đến Khúc Nghệ Các một lần.

Nguyên Sắt Sắt bị cấm túc còn chưa kết thúc, phụ mẫu nàng đều còn ở nhà, dùng ngón chân để nghĩ cũng biết phụ mẫu nàng sẽ không cho nàng ra khỏi cửa.

Bọn họ hẳn là đoán được nàng đã thất thân cho Dư Tu Bách, có lẽ chỉ là ngại Dư Tu Bách là tiểu bối bọn họ nhìn từ hỏi đến lớn, hơn nữa bên trong phủ tướng quân gần đây cũng huyên náo tranh cãi gay gắt, phu thê bọn họ mới tạm thời áp xuống, không muốn tham gia vào trận huyên náo này.

Tu sửa phủ đệ toàn bộ công việc đều là Nguyên Sắt Sắt cai quản, nàng đương nhiên có phương pháp để lặng lẽ chuồn đi, chỉ là gần đây phụ mẫu nàng trông coi nàng chặt chẽ vô cùng, thời gian chuồn ra ngoài vô cùng hạn chế.

Hạ nhân canh cửa cũng không phải người ăn chay.

Lúc ban ngày còn có người đi vào nhìn nàng.

Tính cả thời gian đi đường, nàng chỉ có thể ra ngoài ba canh giờ.

Mặc kệ kết quả như thế nào, trong vòng ba canh giờ, nàng nhất định phải trở về nhà.

Nguyên Sắt Sắt ở nhà bị cấm túc vô cùng nhàm chán, tâm phúc lại bị phụ mẫu tịch thu, lúc nhận tin tức cũng hoàn toàn không dễ dàng như lúc chính nàng một mình ở tại kinh thành.

Nguyên phụ nguyên mẫu hiện tại đề phòng nhất chính là Dư Tu Bách, hiện tại còn không thể tức giận, đừng nói gặp mặt, hiện tại bọn họ có viết thư cho nhau phu thê hai người cũng không vui.

Còn may Nguyên Sắt Sắt cảm thấy may mắn, phụ mẫu không nói cho ca ca tỷ tỷ sự việc trước mắt, nếu không những người giáo huấn nàng lại nhiều thêm hai người.

Nguyên Sắt Sắt lặng lẽ chuồn ra ngoài, để dễ bề hoạt động liền cải nam trang, sau khi Nguyên Sắt Sắt tới Bạch Vân sơn trang, thân thể được bồi bổ, khí sắc cũng chậm rãi tốt lên, nếu nói lúc trước là trắng đến trong suốt, tinh xảo đến mức không người dám đụng vào, hiện giờ Nguyên Sắt Sắt chính là một đóa hoa sắp thành thục, mỹ nhân sắp nở rộ mỹ lệ.

Mặc dù mặc nam trang, nhìn nàng đường cong tinh tế lả lướt, khuôn mặt quá mức trắng nõn, vẫn là có thể dễ dàng nhìn ra đây là một tiểu cô nương yểu điểu mỹ lệ, chỉ là vì tự do đi lại mới giả dạng nam tử.

Bên trong Kim Lăng quy củ tuy nghiêm, nữ tử thế gia vô luận ở đâu cũng đều chịu rất nhiều hạn chế, nhưng tới triều đại này cũng không coi là quá khắc nghiệt.

Như vậy tiểu cô nương ham chơi giả trang nam tử, cũng là có thể nhìn thấy.

Nguyên Sắt Sắt không mang theo Hương Vân, Hương Vân là tâm phúc của nàng, để nàng ấy lưu tại trong nhà ứng phó với chuyện ngoài ý muốn, còn nàng mang theo một tên ám vệ thân thủ rất tốt.

Khúc Nghệ Các.

Nguyên Sắt Sắt trước kia rất thường tới nơi này, người đón khách trước cửa cũng rất có ấn tượng tiểu cô nương lớn lên phi thường xinh đẹp này, gần tới nơi liền hỏi nàng có đến cái phòng nàng thường đến hay không.

“Không cần, hôm nay hẹn người." Gã sai vặt dẫn đường hiểu rõ cười cười, lại hỏi phòng ước định, mang theo người đến.

“Điện hạ thật là hảo hứng thú." Sau khi Nguyên Sắt Sắt tiến vào, gã sai vặt canh giữ ở cửa đóng cửa.

An Vương ngồi ở phía sau bức rèm che, đằng trước là tiểu quan nổi danh khúc nghệ các đàn hát, Nguyên Sắt Sắt tiến vào, An Vương còn hơi chút đứng lên đón chào, thái độ coi trọng.

"Không bì được với hứng thú của Nguyên tiểu thư."

"Tìm ta tới có chuyện gì?" Nguyên Sắt Sắt xốc lên áo choàng ngồi xuống, một chút không khách khí, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề

“Chúc mừng Nguyên tiểu thư như nguyện." Áo tím nam tử trong tay nâng một ly trà, giả ngây giả ngô chúc mừng tiểu cô nương.

Nguyên Sắt Sắt vốn dĩ sinh ra rất đẹp, mẫu thân nàng lại là mỹ nhân nổi danh anh khí, học nam tử làm thức quan búi tóc cao, càng có vẻ môi hồng răng trắng, lại có thêm ngũ quan sắc sảo, tư thái mỹ lệ.

An Vương lại thích Chu Thấm Nhiên cũng giống như hắn là người hoàng gia, sau lưng lại có một Thái Hậu bao che, Thái Hậu sao có thể nhìn An Vương đến tuổi cập quan, bên người còn không có người hầu hạ ấm giường.

An Vương không còn là cái tiểu khất cái năm đó mới vừa bị tìm trở về, hiện giờ trải qua hoàng quyền thấm vào hắn đối với sắc đẹp kỳ thật đã có vài phần tâm đắc!

Nam tử áo tím nhìn Nguyên Sắt Sắt trong mắt hiện lên kinh diễm, bất quá hắn còn nhớ rõ chính mình hôm nay mục đích.

“Ta đã giúp Nguyên tiểu thư, có phải hay không cũng đến phiên Nguyên tiểu thư trợ giúp bốn vương một tay?" nam tử áo tím con ngươi đen tối, mịt mờ đánh giá Nguyên Sắt Sắt hơi chút đẫy đà, tầm mắt đặc biệt chăm chú nhìn vòng eo tinh tế của tiểu cô nương.

Chu Thấm Nhiên tuy là cô nương An Vương thích, bất quá Vương ở cũng là kẻ yêu thích cái đẹp, hắn đặc biệt thích những nữ tử eo nhỏ mảnh khảnh, An Vương bằng vào thân phận, biết

được nơi Nguyên Sắt Sắt thích tới nhất chính là khúc nghệ các nơi này, còn thích để tiểu quan tốt nhất đệm đàn cho nàng.

Mặc nam trang, tiểu cô nương đi lại cũng có thể nhìn ra eo nhỏ kia có bao nhiêu mềm, bao nhiêu uyển chuyển.

Cũng không biết một điệu múa qua đi, có bao nhiêu người bị nàng mê hoặc, hừ, tiện nghi cho tiểu tử Dư Tu Bách kia.

Nam nhân liếm liếm khóe môi, mượn động tác uống trà che dấu tính kế trong mắt, cũng không biết hắn có hay không cơ hội nếm thử tư vị mỹ nhân này?

“Tất nhiên." Nguyên Sắt Sắt ngồi đoan chính, cho dù một sợi tóc cũng cách An Vương rất xa.

“Điện hạ muốn làm gì?"

Nguyên Sắt Sắt cùng Dư Tu Bách đã làm chuyện đó, hiện giờ đối với nhu cầu của nam nhân ở phương diện kia cũng có một chút hiểu biết, ánh mắt áo tím nam nhân như bóng với hình đánh giá làm nàng cảm thấy không tốt, nếu không phải còn thiếu một bước cuối cùng, dù nói cái gì nàng cũng sẽ không ngồi ở chỗ này.

Bảo hổ lột da, muốn nhân lúc còn sớm mưu cầu thoát thân mới tốt.

“Hẳn là Dư tiểu tướng quân, đã đem sự tình nói cho Thấm Nhiên."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.