Đoạt Trúc Mã - Bàn Qua

Chương 85




Những ngọn nến ánh vàng rải rác khắp nơi thắp sáng căn phòng, nam nhân trẻ tuổi vai rộng eo thon ngồi cạnh cái bàn, trong tay cầm một quyển "sách luận" ngồi thừ người, nửa ngày, rốt cuộc cũng vẫn chưa hoàn hồn.

Cả ngày nam nhân đều cảm thấy phiền muộn vô cùng, đối với Ngụy Lệ Hoa mà nói, Dư Thúc ngoại tình khiến bà cảm thấy bầu trời của mình dường như đã sụp đổ hoàn toàn, nhưng trên thực chất loại đả kích này đối với Dư Tu Bách cũng không thể hề nhỏ.

Tuy hắn đã không còn là một đứa trẻ mười mấy tuổi, nhưng phàm là con cái, vốn tưởng rằng cha mẹ phu thê tình thâm nghĩa nặng, nào ngờ cuối cùng lại náo loạn đến nỗi một nhà ba người gần như vỡ tan, loại đả kích này cũng đủ để khiến tinh thần người ta sa sút một thời gian.

Tuy rằng lúc ở nhà Ngụy Lệ Hoa luôn cãi nhau ầm ĩ với con trai Dư Tu Bách, đến lúc ăn cơm cũng ghét nhau ra mặt, nhưng lại không thể phủ nhận, cũng bằng phương thức độc đáo ấy mà

tình cảm giữa hai mẹ con gắn bó vô cùng thân thiết.

Thật hiếm khi Dư Tu Bách lại nguyện ý ủng hộ suy nghĩ của mẫu thân dù nó động đến cả lợi ích nam tinh trong thời đại này

Tuổi của hắn đã cập quan, không còn là đứa nhỏ để tóc trái đào, với hắn mà nói, thứ nhất là sẽ không khiến việc làm mai ảnh hưởng đến vấn đề thanh danh của các cô nương chưa xuất giá, thứ hai là hắn đã thấy rõ mấy năm nay, mẫu thân ở nhà một mình đều mang bộ dạng thương tâm nhung nhớ phụ thân.

Nếu hắn thành thân, hắn tuyệt đối sẽ không để thê tử của mình phải chịu nỗi đau mà mẫu thân đã từng chịu, cũng sẽ tuyệt đối không để nàng một mình ở kinh thành. Thê tử của hắn nhất định hắn phải mang theo bên mình.

Dư Tu Bách nhìn bóng nến đung đưa, kéo ra một cái bóng đen lớn, vừa kéo dài vừa biến hóa trên bức tường được ánh nến chiếu thành sắc cam vàng, hắn lại nghĩ đến tiểu cô nương người

có thể đem lại bình yên cho hắn.

Chỉ cần ôm nàng, hắn sẽ thoải mái hơn rất nhiều.

Bây giờ nghĩ lại, thật ra từ ngày đến Giao Châu, trừ những binh sĩ trong quân doanh, thì hắn gặp mặt nhiều nhất chính là tiểu cô nương trang điểm xinh đẹp vô cùng, sau khi huấn luyện xong, có nhiều lúc tiểu cô nương đưa đồ ăn ngon bên ngoài doanh trại cho bọn hắn. Mỗi khi mang một thân mệt mỏi từ chiến tường trở về, hắn đều có thể nhìn thấy tiểu cô nương sắp xếp đồ tiếp tế từ hậu phương đâu vào đấy rồi kiểm kê thương vong.

Mỗi lần hắn với Nguyên ca cùng ra ngoài đi chơi, tiểu cô nương cũng sẽ quấn lấy hắn.

Cẩn thận nghĩ lại, thậm chí Dư Tu Bách cảm thấy mỗi ngày mình ở Giao Châu đều có một chút bóng dáng yêu thương của tiểu cô nương.

Vào ban đêm yên tĩnh, Dư Tu Bách không thể kiềm chế nỗi lại nhớ đến nàng.

Tính toán ngày giờ một chút, hắn mới nhớ ra Nguyên Sắt Sắt đã dọn đi khỏi phủ tướng quân từ hai ngày trước, nhưng đáng tiếc tiểu cô nương vô lương tâm này cũng chẳng gửi cho hắn một bức thư nhỏ.

Dư Tu Bách xoay người, thổi tắt ánh nến, điểm nhẹ mũi chân, biến mất trong màn đêm vô biên vô hạn.

Sau khi những Nguyên Sắt Sắt bị mẫu thân vạch trần, An Định hầu quả nhiên giận tím mặt, rốt cuộc cả hai phu thê đều giận đến không thở được, Nguyên Sắt Sắt ngậm miệng không nói, dù thế nào cũng không chịu khai ra người kia là ai.

Thân thể nàng vừa mới khoẻ lại, tuy rằng vợ chồng An Định hầu tức giận, nhưng về sau thấy sắc mặt nàng không tốt, dù trong lòng tức muốn chết, cuối cùng vẫn không nỡ phạt nàng quỳ ở từ đường tổ tiên.

Cuối cùng An Định hầu cắt hết đám ám vệ bên cạnh nàng, nhốt nàng ở trong viện trừng phạt không cho đi ra ngoài, lại tìm vài bà tử tốt một chút canh giữ ngoài sân, cấm nàng không được ra khỏi phòng nửa bước.

Tối nay Dư Tu Bách đã phải dùng rất nhiều sức lực mới lẻn vào được phủ An Định hầu, trong phủ thủ vệ nghiêm ngặt, toàn bộ phủ đệ đều ẩn trong bóng đêm tăm tối, yên tĩnh tựa như một dã thú đang chuẩn bị cho cuộc đi săn. Nếu không có sự nhạy bén được tôi luyện trên chiến trường, Dư Tu Bách suýt chút nữa đã bị bọn thị vệ tuần tra bắt được.

Sau khi trong lòng sợ hãi một phen, lúc Dư Tu Bách đi vào trong phòng tiểu cô nương, phía sau lưng còn ướt đẫm mồ hôi.

Trong phòng không đốt đèn, vừa im ắng lại đen như mực, tình cờ ánh trăng cũng khá mờ ảo, sau khi Dư Tu Bách đi vào từ cửa sổ, thậm chí một chút âm thanh thút thít nhỏ nhẹ lúc đầu hắn cũng không nghe thấy.

"Là biểu ca sao?"

Tiểu cô nương hít hít cái mũi, đè nặng giọng nho nhỏ hỏi.

"Là ta, đã xảy ra chuyện gì?"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.