Đoạt Trúc Mã - Bàn Qua

Chương 81




Sống ngu ngốc bao năm, Ngụy Lệ Hoa đã sớm không phải tiểu cô nương ngây thơ năm đó, hiện giờ lại nhìn tiểu cô nương Nguyên Sắt Sắt yêu thương nhi tử của mình, cho dù nàng không biết chuyện cũ, nàng cũng đã sớm có thể thản nhiên tiếp nhận rằng trượng phu của mình có một đoạn quá khứ, có một người yêu thanh mai trúc mã.

Chỉ là tại sao hắn lại để người tình cũ đã chết ở trong lòng? Hết lần này đến lần khác nhớ nhung đến nữ nhân đó. Kết tóc hơn hai mươi năm, bao ngọt ngào trước hôn nhân, cộng với tình cảm bao nhiêu năm, cuối cùng hắn lại làm tổn thương nàng như vậy sao?

Khi còn trẻ Ngụy Lệ Hoa xinh đẹp đáng yêu, dung mạo cũng rất mỹ lệ, Dư Thúc nếu không thích nàng tất nhiên cũng sẽ không thành thân cùng nàng, sau khi hắn đoạn tuyệt tình nghĩa với A Gia Sa, ngay từ ánh nhìn đầu tiên với Ngụy Lệ Hoa, Dư Thúc đã có thiện cảm.

Huống hồ sau khi thành hôn không lâu, Ngụy Lệ Hoa đã mang thai Dư Tu Bách, vì vậy một tiểu cô nương lớn lên trong sự yêu thương sủng ái của cha mẹ, không chỉ có thể xử lý sự vụ trong phủ tướng quân một cách gọn gàng ngăn nắp khi hắn đi, mà lại có thể làm nũng trước mặt hắn.

Nhiều đêm ở biên quan, Dư Thúc đều nhớ tới thê tử của mình và hầu như lần nào cũng thở dài cảm thán: Thê tử như thế thì trượng phu còn đòi gì nữa!

Hắn chưa bao giờ nghĩ tới quan hệ hôn nhân của hắn và Ngụy Lệ Hoa sẽ xảy ra mâu thuẫn, hắn cho rằng hắn sẽ cùng Ngụy Lệ Hoa sống cả đời như vậy, nắm tay nhau đến đầu bạc răng long.

“Bà... Bà biết chuyện đó khi nào?"

Dư Thúc nhắm mắt, thoát lực ngồi xuống. cuối cùng đại tướng quân chiến công hiển hách này cũng lựa chọn đối mặt, hắn nói với Ngụy Lệ Hoa rằng mẫu thân của Chu Thấm Nhiên chính là ân nhân cứu mạng của hắn, bởi vậy mới có hôn ước giữa hai nhi tử.

"Ha hả!"

Ngụy Lệ Hoa để mặc cho nước cho nước mắt rơi xuống mặt bàn, cố gắng hết sức kiềm chế cơn giận muốn chất vấn, chọn cách né tránh mà không trả lời.

Khó khăn bình tĩnh lại đôi chút, Ngụy Lệ Hoa còn chưa mở miệng, Dư lão phu nhân đã thay nàng nói ra:

“Dư Thúc, ngươi đã có gan làm, thì thê tử của ngươi không nói được sao!"

Dư Thúc cảm thấy áy náy trong lòng khi bị mẫu thân mắng, lại nhìn tới chỗ thê tử, nàng liền quay mặt đi, không nhìn hắn chút nào.

Ngụy Lệ Hoa ở kinh thành nhiều năm như vậy, việc dưỡng nhan đương nhiên còn dễ hơn ở Giao Châu, nhìn qua chắc cùng lắm là hai mươi tuổi. Dư Thúc ở biên quan, không quan trọng việc dưỡng nhan như các nữ tử khác, nhưng hàng năm đều tập võ, lại có nội lực hộ thân, khiến thân thể của hắn cường tráng hơn nhiều so với người thường, nhìn qua thậm chí còn không kém các nam tử chăm chỉ dưỡng da, tô son trát phấn ở kinh thành.

Dù vậy, Ngụy Lệ Hoa trông cũng nhỏ vô cùng khi đứng cạnh Dư Thúc, hơn nữa thân hình Dư Thúc cao lớn, khung xương Ngụy Lệ Hoa cũng nhỏ nhắn, tựa như một tiểu cô nương khi đứng ở cạnh Dư Thúc.

Nhìn sườn mặt thanh tú của thê tử, nước mắt chảy dài, trên gò má trắng nõn, nhỏ giọt ở chiếc cằm nhòn nhọn, chiếc cổ thon dài, rất có tư thái kiều mị thục nữ, những giọt nước mắt thương

tâm của thê tử từng chút đọng lại trong lòng Dư Thúc, làm hắn bỗng nhiên hoảng hốt.

Ngụy Lệ Hoa gần như chưa từng khóc từ sau khi gả cho Dư Thúc, tuy nàng là cô nương lớn lên trong sự yêu thương, cũng thích tỏ ra yếu đuối làm nũng với chồng, nhưng ngay cả lúc nàng sinh con đau đớn như thế, mà khi đó Dư Thúc còn ở biên quan, Dư lão gia lại mới mất, lúc đó Dư lão phu nhân cũng đột nhiên bệnh nặng chẳng thể rời giường, thời điểm ấy khó khăn như vậy, nhưng chờ đến khi Dư Thúc trở về thậm chí nàng cũng không kêu ca khóc lóc một câu với hắn.

Từ sau khi biết chuyện của trượng phu và nữ nhân kia, vào buổi đêm khuya tĩnh lặng bà đã nghĩ, có phải mình quá mạnh mẽ hay không, cho nên trượng phu mới không thương tiếc.

Nhưng thật mau, Ngụy Lệ Hoa lại phủ nhận đáp án của mình, từ dáng vẻ của cái cô nương Chu Thấm Nhiên kia có thể lén nhìn ra, diện mạo của nữ nhân kia là như thế nào.

Diện mạo như vậy dù có khom lưng cúi đầu đến mức nào, thời gian qua đi nàng ta cũng không phải loại nữ nhân có thể chiếm được cảm tình thương hại của nam nhân, dù có cố gắng bắt chước cũng chẳng ra cái gì.

Ngụy Lệ Hoa rất tin tưởng trượng phu mình là một nam nhân thích thê tử làm nũng, mỗi lần nàng làm nũng hắn đều thích thú vô cùng. Chỉ là nàng nghĩ không ra....


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.