Đoạt Trúc Mã - Bàn Qua

Chương 68




Thơm ngào ngạt, mềm như bông, chỉ cần ăn được một lần, liền phản phất giống như bản năng, miệng Dư Tu Bách mút đến thay đổi hình dạng, đầu v* Nguyên Sắt Sắt bị hắn mút đến đau xót, theo bản năng cong người lên, dâng lên núm v/ú càng thêm gần sát miệng nam nhân.

"A... Đau... " Bộ phận mẫn cảm bị mút đau, Nguyên Sắt Sắt thấm nước mắt nhẹ giọng kêu.

"Được Sắt Sắt, biểu ca giúp muội bú bú nhiều thêm một chút, về sau lúc sinh con chúng ta ra rồi bú sữa mẹ sẽ không đau... "

Nam nhân ngẩng đầu đau lòng an ủi Nguyên Sắt Sắt, ánh mắt cực kỳ chân thành tha thiết lại thành kính, thế cho nên Nguyên Sắt Sắt còn chưa quen nam nhân giả bộ nói như vậy nhất thời

không có kịp hiểu đến, chẳng qua về sau nàng ở chung với Dư Tu Bách lâu rồi, liền biết đây là tài năng khéo nói khéo nịnh của mỗi nam nhân.

Hơn một giây dường như nam nhân còn đang nghiêm trang an ủi nàng, giây tiếp theo nam nhân liền làm thực tế lời nói dối của bản thân, chiếc lưỡi nóng bỏng lại lần nữa ngậm lấy núm v/ú xinh xắn, chiếc mũi của nam nhân thở dốc nặng nề toàn bộ phun ở trên bộ ngực trắng nõn của tiểu cô nương, hơi ngứa, nước ở phía dưới tí tách tí tách nhỏ giọt đến càng vui càng nhanh.

Vốn dĩ Nguyên Sắt Sắt cho rằng sau khi biểu ca bắn tinh lần đầu tiên thì lần làm tình này của hai người liền sẽ kết thúc, không nghĩ tới việc này đối với nam nhân đã lâu không làm tình mà nói giống như là chỉ mới bắt đầu.

Dư Tu Bách ôm nàng ngồi dậy, là tư thế Quan Âm ngồi trên tòa sen, hai đùi bị tách ra quấn ở trên eo thon chắc có sức của nam nhân, vật thô cứng của nam nhân vào càng sâu, đỉnh bụng nhỏ đều căng phồng lên, rõ ràng không có đựng đầy t/inh d/ịch nam nhân, lại phồng lên giống như phụ nữ mang thai ba tháng.

Nước mưa nhỏ giọt rơi trên mặt đất, sau đó bắn lên hỗn hợp bùn với nước dính nhớp hơn bình thường làm người ta chán ghét bùn đất, lá cây cũng bị lay động theo từng hạt mưa nhỏ giọt, gió nhẹ nhàng thổi qua, vang lên âm thanh sột sột soạt soạt.

"A... Biểu ca đâm quá sâu... chịu... Chịu không nổi... "

Rốt cuộc Nguyên Sắt Sắt ý thức được là bọn họ đang làm chuyện tình kịch liệt này ở trên xe ngựa, những người thị vệ đó mỗi người đều có thân thủ tốt, cho dù có tiếng mưa rơi ngăn cản, bọn họ trong bóng đêm tạo ra tiếng động lớn như vậy có thể bị người phát hiện hay không, xấu hổ lại buồn bực, cảm xúc thấy xấu hổ tất cả đều hóa thành máu sôi trào nhảy lên trán, một mảnh gương mặt ửng đỏ.

"Ưm... Bên ngoài... Bên ngoài có người... "

Gương mặt tiểu cô nương bị làm đến đỏ bừng, con mắt giống như chứa một hồ nước trong veo, hoàn toàn động lòng người.

"Không, không có ai nghe được đâu." Dư Tu Bách gấp không chờ nổi mà lấp kín miệng thiếu nữ, thè chiếc lưỡi to đi vào khuấy động, miệng lớn nuốt chửng. Cuốn lấy chơi đùa lưỡi thơm.

Lý do hắn để thị vệ ở lại chỉ là sợ nha hoàn Hương Vân kia phá hỏng chuyện tốt của bản thân thôi, sau khi khai trai, gần như mỗi đêm Dư Tu Bách đều suy nghĩ việc này, tiểu cô nương sinh ra vừa trắng vừa mềm, còn xinh đẹp vô cùng, mỗi ngày đều qua lại trước mặt hắn, Dư Tu Bách đã sớm thèm đến nhỏ dãi, buổi tối hôm nay Dư Tu Bách buồn khổ là thật sự buồn khổ, nhưng là muốn nàng cũng là thật sự khát vọng Nguyên Sắt Sắt.

Đã trải qua biến cố như vậy, thậm chí thiếu niên mờ mịt cảm thấy trên đời này chỉ có Nguyên Sắt Sắt mới chắc chắn là thuộc về hắn, quãng đời còn lại của bọn họ cũng nên trói định ở bên nhau, ở bên nhau cả đời.

Dục vọng chiếm hữu của Dư Tu Bách đối với Nguyên Sắt Sắt kinh ngạc chưa từng thấy, dục vọng mãnh liệt giống như nội tâm bực bội của hắn toàn bộ đều lao ra, gần như muốn đốt sạch lý trí hắn đến không còn.

Làm sao Dư Tu Bách lại sẽ nguyện ý để tiếng kêu cô nương của mình bị nam nhân khác nghe thấy như vậy, xe ngựa bọn họ dừng ở một chỗ trong hang núi cách âm cực kỳ tốt, bên trong xe ngựa cũng có thiết kế cách âm nhất định để tiểu cô nương nghỉ ngơi thoải mái, hắn lại phân phó bọn họ qua một lát thì cách một khoảng xa, hoàn toàn không nghe thấy.

“Sắt Sắt, qua đây, hôn biểu ca... "

Nam nhân ở ngoài miệng nhỏ cô nương nói xong một câu, trên miệng liền mang theo sợi chỉ bạc bị kéo ra ngoài, lại nhanh chóng nhào lên, ôm tiểu cô nương cắn gặm.

Một màng đúng thật là như thiêu như đốt cả hai người

Dư Tu Bách cao hơn rất nhiều so với Nguyên Sắt Sắt, nửa người trên của tiểu cô nương cũng không cao bằng hắn, giờ phút này cũng là vì nàng ngồi ở trên đùi nam nhân, mới đưa khoảng cách giữa hai người không phải quá lớn.

Tiểu cô nương hơi hơi ngẩng đầu lên, cổ thẳng tắp, nam nhân cúi lưng hôn nàng, nuốt nước bọt của hai người.

Nguyên Sắt Sắt bị môi lưỡi nam nhân quấn lấy lại thoải mái nhưng cổ lại đau nhức, tiểu huyệt phía dưới co chặt kích động lợi hại, nam nhân kêu lên một tiếng, thân gậy d/ương v/ật thô to thật mạnh đâm vào miệng huyệt, hai chân tiểu cô nương tách ra ngồi ở trên thân nam nhân, â/m đ/ạo và d/ương v/ật của hai người đối diện với nhau, phần hông gợi cảm gắt gao dán sát ở bên nhau, Nguyên Sắt Sắt điều chỉnh hai chân trắng mở lớn ra, gần như bày ra tư thế dạng thẳng hai chân.

Tiểu cô nương chịu không nổi bóp cánh tay nam nhân giọng nói mềm mại rên rỉ: "Ư…ưm... A... "

Dư Tu Bách bị giọng nói tinh tế mềm mại của nàng kêu càng tăng vọt lửa dục, bị nắm lấy phía dưới hắn càng bị nàng siết chặt như vậy, chặt đến mức khiến cho bất cứ một nam nhân nào cũng phải phát điên lên. Hàng năm Dư Tu Bách tập võ, có một thân thể cực kỳ thon chắc cơ bắp lực lưỡng, hai mắt nam nhân bốc lửa, một bàn tay nâng lên đầu tiểu cô nương, trong miệng gặm môi thơm của tiểu cô nương, một bàn tay khác kiềm chế véo ở trên eo nhỏ tiểu cô nương, dùng để chống đỡ khi nam nhân thẳng lưng hung hăng va chạm.

Nguyên Sắt Sắt bị cắm hoa h/u/y/ệ/t đến run rẩy, dường như núm ngực và đậu hủ mềm đánh lung tung, bạch bạch đánh vào lồng ngực cứng rắn của nam nhân, cả người tiểu cô nương bị cắm đến không xong.

"Sắt Sắt, kêu phu quân đi."

Nam nhân một bên gặm miệng cô gái nhỏ một bên thì dụ kêu to, lúc trong miệng Dư Tu Bách dụ tiểu cô nương kêu to thì đâm dịu dàng một ít, một khi sắc mặt tiểu cô nương lộ ra một chút không muốn, nam nhân thọc vào rút ra liền biến thành giông bão lốc xoáy.

“Ứ…ưm…ưm... A... "

“Gọi ta là phu quân đi... Gọi hay không gọi hả... "

Nam nhân nảy sinh ác độc hung mãnh đâm không ngừng, Nguyên Sắt Sắt banh thẳng chân, run rẩy khi đầu nấm của nam nhân đang mãnh liệt thọc vào rút ra như một chiếc phao lớn trong d*m thủy.

"A~... A.. ưm… ưmmm. "

“Phu quân, tướng công... " Tiểu nữ nhân bị cắm kêu to ê ê a a, chỉ mong nam nhân đang tấn công như mưa rền gió dữ có thể giảm xóc một chút.

“Phu nhân giỏi lắm... Sắt Sắt thật giỏi... " Trong lòng nam nhân mềm vô cùng, ôm nàng, miệng ở trên người Nguyên Sắt Sắt vừa mút vừa liếm.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.