Đoạt Trúc Mã - Bàn Qua

Chương 48




Ánh mắt Dư Tu Bách có chút lạnh lùng, khiến tiểu cô nương vừa sợ hãi vừa bị rét lạnh đàn áp, cộng thêm sự lạnh lùng của người mình thích lúc này như thiêu đốt trái tim vô cùng nhạy cảm và mỏng manh của tiểu cô nương.

Trước khi bơi lên tới bờ, tiểu cô nương đã chịu không nổi mà ngất đi trong vòng tay của Dư Tu Bách, môi cắn xé da, biến thành màu trắng xanh.

"Sắt Sắt?"

"Sắt Sắt?"

Hắn cũng xem như là nhìn nàng lớn lên từng ngày, mặc kệ nàng đối với hắn ôm ảo tưởng gì thì trong lòng Dư Tu Bách, Nguyên Sắt Sắt chiếm ít nhất một vị trí vĩnh viễn không bao giờ có thể thay đổi, hắn đối xử với nàng như muội muội ruột thịt của mình.

Điểm này, Dư Tu Bách có thể bảo đảm.

Muội muội sinh bệnh ngất xỉu, đại ca yêu thương nàng sao có thể vì mâu thuẫn mà ôm lấy tức giận, không màng đến thân thể muội muội chứ.

Lòng Dư Tu Bách nóng như lửa đốt, cố gắng tăng tốc đi nhanh hơn qua bờ bên kia.

May mắn thay cuối cùng hắn cũng tìm được một hang động nhỏ, bên trong còn có một ít củi gỗ cùng mồi lửa của những người đi trước để lại, hắn cẩn thận đặt tiểu cô nương nằm lên đống cỏ khô, sau đó nhóm lửa, rồi đỡ nàng đến gần sưởi ấm.

Nhớ đến chuyện xảy ra trong hồ nước, Dư Tu Bách có hơi do dự, bàn tay to không chút lưu tình lấy mạng kẻ địch ở trên chiến trường hiện tại đang dừng lại trên vạt áo của tiểu cô nương, hồi lâu cũng không có hành động gì.

Ánh mắt của nam nhân thay đổi nhiều lần, cuối cùng...

"Ưmmmmm -- "

Nguyên Sắt Sắt tỉnh lại phát hiện trên người mình còn có một vài chiếc áo bên ngoài khoác lên, mái tóc xa tung, bởi vì mượt mà nên không dính chút cỏ nào.

Nàng cách đống lửa không xa cũng không gần, khi gió từ ngoài hang thổi vào, làn da lộ bên ngoài chỉ có hơi mát lạnh.

Tiểu cô nương ngồi dậy, nhìn xung quanh khắp nơi, nam nhân cao lớn đáng tin cậy đang quay lưng lại với nàng, đứng ở cửa hang, giống như Sơn Thần đang canh giữ bảo vệ cô nương bên

trong.

Chỉ cần nhìn thấy hắn, trong lòng nàng sẽ có thể kiên định hơn. Nguyên Sắt Sắt đỡ hòn đá, cố hết sức đứng lên, nhấp nhấp môi, nhỏ giọng kêu:

"Biểu ca."

Dư Tu Bách quay người, tươi cười với nàng. Ánh trăng buổi tối mờ ảo đến mức không thể nhìn thấy biểu cảm tinh tế trên gương mặt người đối diện, nhưng Nguyên Sắt Sắt chỉ cảm thấy dường như nàng lại nhìn thấy ngày đó, ngày mà biểu ca của nàng khiến nàng liếc mắt một cái liền mê mẩn, nhớ đến lúc lần đầu tiên nàng nhìn thấy Dư Tu Bách.

Đó là một ngày xuân tươi đẹp, mặt trời chói chang đến nỗi Nguyên Sắt Sắt thậm chí không thể mở mắt nổi, thật vất cả ca ca mới đồng ý đưa nàng đi chơi, nhưng cái nắng chói chang thật khiến người ta khó chịu, trước mắt như thấy đầy sao xẹt qua lại.

Dư Tu Bách ở cổng thành mặc đồ trắng, cưỡi trên một con ngựa lớn màu đỏ, nàng bĩu môi bất mãn, oán giận ca ca không cho nàng uống một chút đồ uống lạnh để làm dịu cơn khát, giận dỗi quay mặt đi tùy ý tìm một chỗ mà phát ngốc.

Dư Tu Bách đúng lúc đó nhìn nàng nở một nụ cười thật tươi, lộ ra hàm răng trắng đều, sống mũi cao thẳng, thanh niên kiêu ngạo đang cười rạng rỡ với Nguyên Sắt Sắt, cảm giác lưu manh và dịu dàng hoà hợp đến kỳ lạ trên cùng một người.

Ngay lập tức thuyết phục Nguyên Sắt Sắt, không có "hiểu biết".

Sau khi từ từ thân thiết hơn, từng ngày trôi qua tiểu cô nương lại càng thích chàng thiếu niên vừa ngỗ ngược lại nguyên tắc này. Vì vậy, khi Nguyên Sắt Sắt phát hiện ở kinh thành hắn có một người bạn thanh mai mà hắn đã thích từ lâu, mới có thể làm nàng lo lắng, khó chịu như vậy.

Bất quá, nàng chỉ là thích một người trong lòng đã có người khác mà thôi.

Nàng chỉ muốn có được người mà trong lòng đã có người khác mà thôi.

Nàng sẽ không từ bỏ.

Nguyên Sắt Sắt che giấu sự cố chấp trong mất, cười ngượng ngùng nói:

"Muội vừa tỉnh dậy, lại không nhìn thấy biểu ca, trong lòng sốt ruột... có chút sợ hãi... "

Dư Tu Bách vô thức đưa tay muốn sờ đầu tiểu cô nương để an ủi, nhưng vừa chạm vào mai tóc của tiểu cô nương hắn lại giật mình xấu hổ khựng lại, đầu óc lại nhớ tới nụ hôn sai trái trong hồ nước.

"Nhưng... nhưng có chuyện gì không?"

"Không... "

Nguyên Sắt Sắt cũng cúi đầu im lặng, khóe mắt lặng lẽ quan sát nam nhân, quần áo ướt sũng của hắn phản chiếu dưới ánh lửa.

"Biểu ca, huynh cũng nên đi hong khô quần áo đi, đừng để cảm lạnh.”

"À đúng rồi, được."

Nguyên Sắt Sắt lấy lùi làm tiến, cố nén bi thương, nặn ra một nụ cười, cúi đầu đi ở phía trước.

"A -- "

"Cẩn thận!"

Dư Tu Bách nhanh chóng đỡ nàng, đến khi nàng đứng lên, mới bừng tỉnh vội buông tay nàng ra.

"Ta... Ta đi hong khô quần áo."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.