Đoạt Trúc Mã - Bàn Qua

Chương 46




Hoa Nhai cốc một bên là dốc cao, một bên là vách đá sâu thăm thẳm không thấy đáy, ở Huy Châu có không ít địa hình kỳ lạ và nguy hiểm như thế này, nên nói Huy Châu dễ phòng thủ nhưng khó bị tấn công, hơn nữa toàn bộ Huy Châu nhìn trên bản vẽ rất dễ nhận ra là địa hình dạng lòng chảo, bên ngoài rất cao, còn bên trong thì thấp trũng, đất đai màu mỡ, sản xuất được nhiều giống cây trồng, luôn là trận địa giao tranh của các nhà chiến lược quân sự.

Sau nhiều năm không ngừng phát triển, buôn bán và trao đổi hàng hóa với Đại Lương, đường đến Huy Châu đến nay cũng khai phá ra một con đường duy nhất là Hoa Nhai cốc, đây cũng chính là vùng đất hiểm trở giống như một con hào để tiến vào Huy Châu.

Ngay cả với chút trí khôn của con mèo, con chó đều có thể nghĩ ra được chỗ này là một nơi lý tưởng, bọn họ có lý do gì mà không ở nơi này động thủ chứ!

Từ lúc bắt đầu rời đi Giao Châu, một đường luôn có một nhóm người theo đuôi “Bằng hữu” của bọn họ.

Nguyên Sắt Sắt và những người khác đều là lần đầu tiên vào kinh thành, căn bản là chưa từng trêu chọc người nào.

Hiện giờ, quyền thế của Nguyên gia và Dư gia đều ở Giao Châu. Ở kinh thành bọn họ chỉ có vài cửa hàng buôn bán nhiều năm, nhưng không đến nổi vì chút lợi ích nhỏ này mà bị người gây thù chuốc oán.

Chút kiến thức cơ bản như vậy, buổi tối hôm trước sau khi Nguyên Sắc Sắc suy nghĩ thông suốt nàng cũng không ngạc nhiên khi nhóm người kia lại chọn chỗ này mà động thủ.

Với bối cảnh gia thế làm quân sự, Nguyên Sắt Sắt rõ ràng biết những tin tức khác nhau từ khắp mọi nơi do bàng môn tà đạo, hay người đi đường truyền đến.

Chu Thấm Nhiên hoảng loạn như vậy, nàng ta cũng là tiểu thư của gia tộc Thị Lang giáo dưỡng nuôi nấng, cho nên chuyện nàng ta gặp phải hắn không phải chuyện tầm thường có thể dễ dàng giải quyết hay xem nhẹ.

Đúng như dự đoán của Nguyên Sắt Sắt và Dư Tu Bách, đoàn người vừa đến Hoa Nhai cốc đã bị một đám người bịt mặt tay cầm trường đao mặc đồ đen từ đâu nhảy ra chặn lại.

Nguyên Sắt Sắt là con gái được sủng ái nhất của nữ chiến thần Lâm Nguyệt San, gia tộc đã cắm rễ ở Giao Châu trãi qua không biết bao nhiêu thế hệ, Giao Châu lại kề bên khu vực thành biên giới nguy hiểm, nên cha mẹ của tiểu cô nương đã lặng lẽ phân cho nàng rất nhiều trợ thủ tài giỏi theo viện trợ trên đường đi lấy thuốc, mà ngay cả Dư Tu Bách cũng không biết đến.

Những kẻ mặc đồ đen có ý đồ bất chính này cũng rất kiêng kị Dư Tu Bách và tướng quân phủ, mang binh đánh giặc luôn không thiếu thủ hạ, binh lính đã trải qua huyết chiến thì càng không thể coi thường.

Nhưng hôm nay có nhiều người đến hơn Dư Tu Bách tưởng tượng, ban đầu dự phòng nhân lực giờ phút này lại có vẻ như lấy trứng chọi đá.

Chu Thấm Nhiên và Dư Tu Bách tuy đã xác định quan hệ yêu đương, nhưng thời gian cũng không lâu, mục đích chính của chuyến hành trình này không phải để hộ tống Chu Thấm Nhiên, mà là để hộ tống Nguyên Sắt Sắt đi lấy thuốc.

Cho dù chủ tớ Chu Thấm Nhiên có kiêu ngạo đến đâu, bọn họ cũng không dám ngang nhiên ức hiếp Nguyên Sắt Sắt trước mặt những người này, cho nên xe ngựa của Chu Thấm Nhiên đành đi phía sau, cùng Dư Tu Bách có một đoạn khoảng cách không hề nhỏ.

Khi đám người mặc đồ đen đột nhiên ập tới, người điều khiển xe ngựa mà Chu Thấm Nhiên đang ngồi nhìn thấy địa hình dốc đứng của Hoa Nhai cốc, núi non hiểm trở, bên cạnh chỉ có một số loài cây và hoa dại không tên. Mã phu điều khiển xe vô cùng sợ hãi, cảm thấy mảnh đất này trơn trượt hơn so với đường lên núi trước đây, nên hắn cũng cẩn thận hơn một chút.

Ngay từ đầu lúc bị tập kích, các hộ vệ đã chia làm hai, tản ra vây quanh xe ngựa, lần lượt bảo vệ che chở hai chiếc xe ngựa của nữ chủ nhân.

Những kẻ tập kích chỉ hướng tới chỗ của Nguyên Sắt Sắt mà đánh một phen. Nhưng trong phút chốc, hầu hết mọi người đều vây quanh xe ngựa của Chu Thấm Nhiên.

Đỉnh của Hoa Cốc nhai cao chót vót như mây, mép vực nối với đáy sâu thăm thẳm, sợ con ngựa sợ hãi chạy loạn, nha hoàn bên cạnh Chu Thấm Nhiên vội vàng đỡ tiểu thư vừa bị té trẹo chân không bao lâu xuống xe.

"Đám các ngươi mau đi bảo vệ Chu tiểu thư."

Dư Tu Bách ra lệnh, còn chính mình che chấn trước người Nguyên Sắt Sắt, đồng thời ra lệnh cho một số thị vệ hỗ trợ Chu Thấm Nhiên.

Nguyên Sắt Sắt lặng lẽ nháy mắt ra hiệu với thị vệ dẫn đầu, một số binh lính tinh nhuệ bên này xông tới chỗ Chu Thấm Nhiên đang bị bao vây.

Số lượng người hộ tống ở đây đã giảm mạnh, nhóm sát thủ liếc nhìn nhau, biết rằng công phá nơi này sẽ buộc những thị vệ trở về nên xuống tay càng thêm tàn nhẫn.

Dư Tu Bách che chở Nguyên Sắt Sắt, bất tri bất giác bị buộc phải rút lui từng bước đến bên vách núi.

Một thanh phi đao bay ra từ không trung, ám sát Nguyên Sắt Sắt phía sau Dư Tu Bách. Dư Tu Bách quay lưng chém rớt phi đao đang bay đến, một tay ôm lấy eo thon của tiểu cô nương, vòng tay che chở cô gái nhỏ trong lòng ngực, nghiêng người sang một bên để tránh đi lưỡi trường dao của sát thủ.

Dư Tu Bách vì muốn bảo vệ Nguyên Sắt Sắt nên nhất thời bị ép vào mép vách đá, trong lúc cận chiến chẳng may bị một lực tác động trúng, bị Nguyên Sắt Sắt ôm chặt cùng nhau rơi xuống vách núi.

"Tướng quân!"

"Tiểu thư!"

Hương Vân lo lắng hét lên.

Tình cảnh nước sôi lửa bỏng như vậy, căn bản không ai hoài nghi điều gì, nha hoàn ôm đá bên mép vách núi, vì tiểu thư khóc đến thương tâm, lòng bàn tay còn bị đá cắt rách.

"Tiểu thư!"

"Ta muốn xuống cứu tiểu thư của ta!"

Binh lính tinh nhuệ hội tụ, tiểu đội hợp lại bày ra chiến trận, thật nhanh đám người sát thủ đã bị đánh lui.

Chu Thấm Nhiên khập khiễng bước tới, ngoài nỗi sợ hãi khôn tả, nàng còn cảm thấy hơi kỳ quái, tại sao nàng ta mới cùng Dư Tu Bách đính ước, hắn liền cùng biểu muội của hắn rơi xuống vách núi.

Còn nữa, rõ ràng bản thân nàng mới là người hắn thích, bọn họ còn vừa hẹn ước định tình, hắn tại sao lại không che chở cho nàng?

Chu Thấm Nhiên trong lòng chua xót ghen tị, nhưng hiện tại đám thị vệ này vừa mất chủ, là lúc bọn họ lo lắng sốt ruột, nàng cũng không dám tỏ ra bất mãn trước mặt bọn họ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.