Đoạt Trúc Mã - Bàn Qua

Chương 41




Cảm xúc của Nguyên Sắt Sắt khi bị bệnh đặc biệt mẫn cảm, chỉ cần nói thêm vài câu cũng có thể khiến nàng bị kích động, dòng lệ trong đôi mắt không nhịn được mà tuôn rơi, khoé mắt đỏ một vòng vừa xinh đẹp lại nhu mì.

“Nếu như...... Nếu như biểu ca không muốn thì thôi bỏ đi!"

Tuy tiểu cô nương nói lời như vậy, nhưng lại làm ra biểu tình ai oán, uỷ khuất với Dư phu nhân và Dư Tu Bách, những giọt nước mắt lóng lánh chảy dài trên khuôn mặt nhỏ nhắn, tí tách rơi trên chăn. Nếu không phải Dư phu nhân sợ động tác quá lớn sẽ làm tiểu cô nương bị thương thì đã sớm kéo Nguyên Sắt Sắt vào trong lòng, kêu to lên từng tiếng tâm can.

“Biểu ca đương nhiên muốn đi theo bồi muội rồi, Sắt Sắt chính là muội muội của ta, ca ca đương nhiên sẽ bảo hộ muội."

Bàn tay to Dư Tu Bách nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc đen nhánh của tiểu cô nương nhu thuận, cực lực nhịn xuống xúc động gần như không thể khống chế được muốn ôm tiểu cô nương vào trong lòng ngực mà an ủi.

Thậm chí Hắn muốn nâng niu, đem nàng nhập vào trong xương tuỷ của chính mình.

Sắt Sắt là muội muội hắn, làm sao hắn lại có suy nghĩ như vậy?

Dư Tu Bách không nhìn thấy mẫu thân của mình đưa lưng về phía hắn thầm khinh thường. Tiểu tử thúi, quan tâm một cô nương nhà người đến như thế mà chỉ nói xem nàng như muội

muội?

Ngay cả Dư phu nhân cũng nuốt nước mắt chua xót, cảm thấy thương cảm cho chỉ số thông minh của con trai mình.

Nhi tử ngu xuẩn này! Quả thực khỉ khiến bà tiếc rèn sắt không thành thép.

"Được, chờ thân thể muội tốt lên, chúng ta liền khởi hành. Lại chờ đến khi muội khỏi hắn, biểu ca mang ngươi đi cưỡi ngựa lớn đi săn săn thú, đi chơi xích đu cao nhất ở Kim Lăng...... "

“Vâng, biểu ca không được nuốt lời."

Rốt cuộc Nguyên Sắt Sắt cũng bị trêu chọc mà vui vẻ, khóe miệng mỉm cười đáp ứng Dư Tu Bách.

"Thiếu gia?"

"Thiếu gia?"

"Thiếu gia!"

Tiểu tuỳ tùng phải kêu Dư Tu Bách vài tiếng mới khiến hắn giật mình tỉnh lại từ trong cơn xuất thần.

"Làm sao?"

Thiếu niên tuấn tú mày kiếm mắt sáng trong lòng phiền muộn, rất không kiên nhẫn mắt trợn lên, quét một vòng nhìn tiểu tuỳ tùng, nhướng mày ý bảo hắn ta có chuyện gì mau nói, có rắm

mau phóng.

“Ngài đang bận sao? Ngay từ khi thiếu gia ngài rời khỏi Kim Lăng, trong nội thành mở Ngọc Xuân Lâu, bên trong có các cô nương bán nghệ, không chỉ có tài nghệ cao siêu hơn nữa còn rất xinh đẹp, thậm chí nếu ngài thích tiểu quan thì bên trong cũng có."

Tên sai vặt híp mắt, chà xát bàn tay, nháy một ánh mắt mà nam nhân đều hiểu.

“Thôi đi!"

Đôi chân dài của Dư Tu Bách đạp một cái lên trên mông tên sai vặt. Tên sai vặt cười hắc hắc chữ cháy cho chính mình lỡ mồm nhắc tới tiểu quan, Dư Tu Bách bị tên này quấy rầy làm cho dở khóc dở cười, nhìn thấy vẻ mặt đôi phần giản ra của tiểu tướng quân, chút sợ sệt trong lòng gã sai vặt vừa nãy đều tan đi không ít.

Đêm qua, Dư Tu Bách đã hoàn thành công việc ở bên ngoài, lúc trở về mới nhớ tới chính mình đã vài ngày không đến thỉnh an tổ mẫu, cố ý đi đường vòng trước sân nhìn tổ mẫu, nhân tiện nhìn xem có thể ăn được bữa ngon nào không.

Dư Tu Bách còn chưa đến cửa sân, tai thính mắt tinh nghe thấy mẫu thân mà mình cực kỳ tôn kính, dường như đang rất phẫn nộ mà chất vấn tổ mẫu, Dư Tu Bách lớn đến như vậy còn chưa từng thấy mẫu thân và tổ mẫu mặt đỏ quá lớn tiếng một lần, càng chưa từng nghe bất kì một câu nói xấu nào có liên quan đến tổ mẫu từ miệng mẫu thân.

Dư thị quản giáo hắn rất nghiêm khắc, nhưng xác thật không hề đã động gì đến trưởng bối, làm người không tìm ra cớ gì để đâm chọc tới.

Không thể ngờ là mẫu thân vô cùng phẫn nộ làm người ta hiếu kỳ. Đặc biệt tuổi tác của Dư Tu Bách vẫn còn là khí phách thiếu niên.

Kinh nghiệm rèn luyện trên chiến trường lại đang kêu gọi hắn bước đi, nhiều khi quá tò mò chuyện của người khác sẽ không có kết cục tốt.

Âm thanh phẫn nộ mà mẫu thân đè thấp đứt quãng truyền tới.

"Chu Thấm Nhiên" "...... " "Nữ nhân kia" "Còn nhớ" "Ước định" "?"

Từ ngữ vụn vặt rải rác, dứt câu, làm đầu óc Dư Tu Bách không thể nắm chắc được.

Với kinh nghiệm mười mấy năm sống trên đời, lúc này Dư Tu Bách cũng không dám xông lên đi tìm mẫu thân và tổ mẫu để hỏi rõ ràng.

Bởi vì dính tới cô nương mà hắn đã thích từ nhỏ, hơn nữa mấy ngày này vẫn luôn lo lắng thân thể Nguyên Sắt Sắt, rất ân cần mà đi theo làm tùy tùng hầu hạ Nguyên Sắt Sắt. Dư Tu Bách chột dạ áy náy, giờ phút này tâm thần lại có chút không yên khi chợt nghe được từ chỗ mẫu thân chuyện có quan hệ tới Chu Thấm Nhiên.

“Hôm nay Phúc Thực còn chưa đóng cửa nhỉ?"

"Vẫn còn mở!"

Thiếu gia lại muốn đích thân mình đi mua đồ ăn ngon cho biểu tiểu thư, hắn ta cũng có thể ăn chực một ngụm.

"Đi thôi."

Thiếu niên liếc xéo một cái, nhảy dựng lên, phủi nếp gấp quần áo ở sau mông, động tác thân thủ uyển chuyển nhẹ nhàng.

“Vâng ạ!"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.