Đoạt Trúc Mã - Bàn Qua

Chương 40




Bệnh tình của Nguyên Sắt Sắt nặng đến nỗi cả người mê man một ngày một đêm mới gần như tỉnh táo lại.

Ngày hôm sau Chu Thấm Nhiên sai người gửi lời nhắn đến quý phủ, bởi vì Nguyên Sắt Sắt bị bệnh, căn bản Dư Tu Bách không thể đi truyền tin, cuối cùng trời xui đất khiến mà biết được tin tức mà Nguyên Sắt Sắt đã cố ý ngăn lại.

“Sắt Sắt? Cảm thấy thế nào? Có khá hơn không?"

Dư Tu Bách và Dư phu nhân cùng ngồi ở mép giường Nguyên Sắt Sắt, đỡ nàng ngồi dậy, sai nha hoàn lấy thêm một chiếc chăn dày hơn để đắp lên trên người nàng.

"Cữu mẫu, biểu ca, khụ khụ...... muội không sao, chỉ là do bệnh cũ, thu đông giao mùa mỗi năm đều loạn lên một trận, hẳn là thời gian tác dụng của thuốc đã hết nhanh hơn so với dự định, cho nên biểu hiện lần này nghiêm trọng hơn một chút."

“Tác dụng của thuốc?" Dư Tu Bách hỏi.

Dư phu nhân trừng mắt Dư Tu Bách một cái, trong thư Dư đại tướng quân viết cho Dư phu nhân có nhắc tới, lúc Nguyên Sắt Sắt 6 tuổi sinh bệnh suýt chút nữa là bỏ mạng, cuối cùng được cao nhân ban thuốc, về sau mới bình an mà vượt qua, bình an lớn lên đến bây giờ.

Năm đó người tặng thuốc có nói qua, thuốc này chỉ có tác dụng mười năm.

Bởi vì lúc ấy tuổi Nguyên Sắt Sắt còn quá nhỏ, không thể uống thuốc nặng hơn được, nên người tặng thuốc đã hẹn Nguyên Sắt Sắt mười năm sau, ở trong phủ tướng quân ở kinh thành chờ tin tức.

Chuyện này Dư tướng quân cũng không có đề cập tới, năm đó Dư phu nhân cũng chỉ nghe thấp thoáng điều này.

Nguyên Sắt Sắt cũng không nhìn đến Dư Tu Bách, nhếch đôi môi không có huyết sắc cười an ủi Dư phu nhân: "Cữu mẫu, con đã nhận được thư của đạo trưởng.”

"Thật sao?"

Dư phu nhân là thật tâm đau lòng cho Nguyên Sắt Sắt, theo như trong thư mà phu quân đã viết, chờ đến khi Nguyên Sắt Sắt mười sáu tuổi lại dùng một loại thuốc khác để có thể bổ sung đủ nguyên khí, chỉ là thân thể nàng vốn yếu ớt hơn so với người bình thường.

Ban đầu Dư phu nhân còn cảm thấy bệnh này đã kéo dài lâu như vậy e là không thể trị khỏi, nhưng hiện tại thấy bệnh tình Nguyên Sắt Sắt ngàn cân treo sợi tóc, thế nhưng loại thuốc này lại thật sự có thể có tác dụng, trong lòng cũng coi như an tâm.

Chẳng sợ cơ địa nàng thua kém người ta, trong phủ bọn họ vốn không thiếu tiền, cũng không thiếu những thứ tốt để điều dưỡng thân thể, về sau chăm sóc Sắt Sắt thật tốt là được.

"Đương nhiên là thật!"

Nguyên Sắt Sắt thật gấp một chiếc khăn tay, cẩn thận lau đi hàng nước mắt trên mặt Dư phu nhân, ngay cả ánh mắt cũng không có phân cho Dư Tu Bách.

"Nhưng trong đó nói gì? Chờ con lành bệnh, liền chuẩn bị khởi hành có phải không? Sớm chữa khỏi bệnh mới tốt!"

"Trên thư thật là có nói qua thời gian địa điểm, chỉ là...... " Nguyên Sắt Sắt lặng lẽ nhìn Dư Tu Bách liếc mắt một cái.

Lòng Dư phu nhân đau lòng nàng đến hỏng rồi, cam đoan nói:

“Tu Bách sẽ hộ tống con đi, con chỉ là một tiểu cô nương xa nhà, không ai thân thích, nam nhân đủ tín nhiệm để che chở con cũng không có, làm sao cữu mẫu có thể yên tâm!

Đến lúc đó biểu ca sẽ đưa con đi, có chuyện gì không thể giải quyết được liền viết thư cho cữu mẫu, ở kinh thành cữu mẫu chính là chỗ chống lưng cho con!"

“Nương, người đang nói cái gì vậy?"

Trong lòng Dư Tu Bách cảm thấy rất áy náy đối với Nguyên Sắt Sắt, cảm thấy ngày đó hắn rõ ràng đã say mà còn hồ nháo một hai phải đưa Chu Thấm Nhiên hồi phủ, mới làm Sắt Sắt sinh

bệnh cảm lạnh.

Trong lòng hắn Nguyên Sắt Sắt giống như muội muội ruột thịt, giờ phút này Nguyên Sắt Sắt sinh bệnh, khuôn mặt nhỏ, trắng bệch rất ốm yếu, Dư Tu Bách càng ăn nói nhẹ nhàng, sợ búp bê sứ dựa ở mép giường kinh sợ vỡ nát.

Hắn đối với buổi tối hôm đó cũng không hề nhớ, chính hắn đã cưỡng bức tiểu biểu muội làm ra chuyện gì.

“Ta kể con nghe, khi Sắt Sắt còn nhỏ...... Chính là chuyện đã xảy ra như vậy."

Dư phu nhân uống một ngụm trà, mới chậm rãi kể lại cho Dư Tu Bách đầu đuôi câu chuyện, Dư Tu Bách khiếp sợ đến ngỡ ngàng, ngược lại hắn không hề nghi ngờ có người đủ gan để lừa bọn họ.

Thân thể Sắt Sắt xác thật vô cùng không khoẻ, trước kia, hắn cũng đã từng nghe Minh ca nhắc đến, Sắt Sắt lên 6 tuổi đã bệnh nặng, gần như phải ở trong nhà suốt ngày, đến cửa cũng không thể ra khỏi, về sau mới dần khoẻ hơn, nhưng cũng chỉ là tốt hơn so với bệnh tình lúc trước của nàng.

“Biểu ca, ngươi thế nhưng không muốn đi cùng Sắt Sắt sao?"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.