Đoạt Trúc Mã - Bàn Qua

Chương 29




Vương gia mặc áo tím đã gặp mặt một vài lần, dường như cũng nhận ra chủ tớ Nguyên Sắt Sắt có vẻ không chào đón hắn lắm, bèn vờ như không thèm quan tâm xoa xoa chén nước trà, liếc nhìn khuôn mặt lãnh đạm của Nguyên Sắt Sắt, quả sự là không muốn để ý đến hần.

Lần đầu tiên cũng và cũng có thể là lần cuối cùng "Tri kỷ" rời khỏi phòng hạng sang nhất Lan Tự, sau khi đạt thành mục đích, nàng thong thả ung dung lại nhẹ nhàng vui sướng mà rời đi.

"Tiểu thư!"

"Chúng ta thật sự sẽ nghe theo hắn sao?"

"Hừ, em còn không tin tiểu thư nhà em sao?"

Nguyên Sắt Sắt ho khan một tiếng, cúi đầu cười lạnh.

Tiểu ma vương Giao Châu như nàng sao có thể sẽ ngoan ngoãn như vẻ bề ngoài thường thấy đây? Còn không biết là ai đang lợi dụng ai đâu, nàng còn đang lo mối quan hệ với biểu ca mãi vẫn chưa có chuyển biến gì.

“Để Tuyết Trúc kia lại đàn một khúc "Trường Tương Tư?" rồi chúng ta hẫng trở về."

Nhảy múa một hồi, lại phải căng tinh thần để đối phó với An Vương, nay được nghỉ ngơi, thân thể bỗng chốc trở nên mệt mỏi, Nguyên Sắt Sắt che tay lại có chút mỏi mệt ngáp một cái.

"Đúng vậy."

Mấy ngày sau Nguyên Sắt Sắt ngốc ở trong phủ, bận rộn tính toán mở rộng cửa hàng, sắp xếp công việc tiếp theo, nhất thời không có quá nhiều sức lực chú ý đến chuyện của Dư Tu Bách.

Thời gian sắp tới, có thể nàng sẽ không ở kinh thành, nhưng việc của cửa hàng trong kinh thành đều phải sắp xếp thoả đáng.

"Tiểu thư? An Vương truyền tin, nói là đã chuẩn bị xong."

“Được." Nguyên Sắt Sắt ngoài cười nhưng trong không cười.

Trên tay Hương Vân cầm thư, trong ánh mắt lại tràn đầy đau lòng. Biểu thiếu gia sao lại không động tâm đến tiểu cô nương nhà các nàng chứ? Tiểu thư thật tốt! Ngoan ngoãn, mềm mại làm người khác yêu thích không thôi, ôm vào trong ngực không biết có bao nhiêu thoải mái!

Hương Vân nghĩ, nếu bản thân là biểu thiếu gia, chắc chắn chờ tiểu thư đến tuổi cập kê liền sẽ cưới nàng vào cửa, ngày ngày ôm trong ngực.

Nguyên Sắt Sắt sơ suất không để mắt một thời gian, khi Dư Tu Bách quay lại từ trại nuôi ngựa, ở ngoại thành đã trùng hợp cứu được Chu Thấm Nhiên và di nương của nàng ta, bọn họ bị đám sơn tặc theo dõi đương lúc lên chùa tạ thần.

Bọn họ thật sự là "Có duyên"! Trong lòng Nguyên Sắt Sắt giận đến phát nổ.

Sau khi tiểu cô nương nhận được tin tức, ở nhà sốt ruột chờ Dư

Tu Bách trở về, cuối cùng cũng chờ được Dư Tu Bách, nhưng biểu ca mà nàng một lòng mong mỏi lại dẫn theo xe ngự Chu Thấm Nhiên.

Sau khi thiếu niên tựa như thiên tiên nhảy xuống ngựa, lúc cáo biệt thiếu nữ trong xe, đuôi lông mày, khóe mắt cà lơ phất phơ của thiếu niên đều vẽ lên một niềm vui vẻ thích thú, thậm chí còn chẳng thèm quan tâm đến vết thương trên tay mình.

Lòng ngực bất chợt quặn đau, cổ họng nghẹn lại không thể thở nổi, suýt nữa khiến Nguyên Sắt Sắt nhịn không được mà ngã rạp xuống đất.

Kỳ thật nàng sớm đã biết biểu ca thích Chu tỷ tỷ, mà nàng chỉ là một kẻ đến sau nảy sinh ý đồ xằng bậy. Nhưng nàng không hiểu, rõ ràng là nàng đã chuẩn bị tâm lý từ trước, nhưng đến lúc chân chính nhìn thấy khung cảnh biểu ca và nàng ta ở bên nhau, lại vẫn sẽ đau lòng đến thế?

"Biểu ca, tay huynh bị thương?"

Băng gạc xung quanh tay Dư Tu Bách đã ướt đẫm máu, làm Nguyên Sắt Sắt vốn là nước mắt khổ sở lại cố ý mượn việc này để giấu nhẹm, từng giọt từng giọt nước mắt lạch cạch rơi ở trên băng gạc bao quanh cánh tay của Dư Tu Bách.

Chân tay thiếu niên luống cuống sợ hãi nàng khóc, hơn nữa, không biết vì sao khi nhìn thấy Sắt Sắt nhón chân mong chờ, trong lòng hắn lại dâng lên một loại chột dạ không thể che giấu...

Nàng là muội muội.

“Không có việc gì, chỉ là vết thương nhỏ."

Dư Tu Bách ôm lấy tiểu cô nương đi vào trong phủ, Dư Tu Bách dùng một bàn tay không có bị thương lau đi nước mắt trên mặt tiểu cô nương, bàn tay to khô ráo vuốt ve gương mặt non mềm của thiếu nữ, mang đến một chút ấm áp, cọ sát có chút đau đớn.

“Được rồi Sắt Sắt, biểu ca không sao nữa rồi, ta còn chẳng phải đã từng bị thương nặng gấp mấy lần thế này ở Giao Châu sao?”

Đôi mắt Nguyên Sắt Sắt bị nước mắt rửa qua, nghe được cách an ủi của Dư Tu Bách như vậy, buồn bực mà trừng mắt liếc hắn một cái.

Một năm trước, Dư Tu Bách ở chiến trường, sau lưng trúng một đao, nhưng cũng may là Dư Tu Bách phản ứng nhanh, chỉ là một đao kia nhìn rất nặng. Lúc giao chiến đều khiến binh lính cận vệ cực kỳ lo lắng, không bao lâu thân thể thiếu niên đã bình phục, nhưng vết thương ngày đó không ai có thể quên được.

Nguyên Sắt Sắt bắt lấy tay hắn khóc không ngừng.

“Rồi rồi rồi, đều là biểu ca sai, về sau biểu ca không để muội muội lo lắng nữa được không?" Dư Tu Bách bất đắc dĩ xoa đầu hàng.

"Ai da, ngươi sao lại hư như vậy, thế nhưng còn dám bị thương, làm chúng ta lo lắng!"

Dư Tu Bách bóp méo giọng nói, giả bộ biến thành một người khác, tức giận mắng mỏ cánh tay của chính mình.

Nguyên Sắt Sắt lạnh mặt, không để ý tới trò đùa của biểu ca. Lại đột nhiên xoay người ôm chặt eo Dư Tu Bách, được một lúc lâu sau, mới vùi đầu nghẹn ngào nói:

"Chỉ là hy vọng biểu ca tự chăm sóc bản thân tốt."

Đôi mắt tiểu cô nương được nước mắt rửa sạch nhìn hắn càng thêm trong suốt không tạp chất, ánh mắt chân thành lo lắng, nhìn đến trong lòng Dư Tu Bách mềm nhũn.

Người thiếu niên sững sờ trong chốc lát, rồi mới ôm lại nàng, trịnh trọng đồng ý.

"Được."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.