Đoạt Thê - Dịch Chiêu

Chương 82: Bệnh




Lúc này Tiêu Thừa  nằm ở trên giường, đúng tình hợp lý sai sử nàng. Trong chốc lát muốn nàng bóc quýt cho hắn ăn, một lát lại muốn nàng lấy tấu chương cho hắn xem.

Nhậm Khanh Khanh vốn mềm lòng,vì vớt cây trâm mà hắn mới rơi xuống nước,  trong lòng nàng không rõ là cảm giác gì, chỉ có thể hầu hạ hắn.

Tuy rằng,ngay từ đầu cây trâm đó là do hắn ném vào trong hồ.

Giờ phút này, đầu Tiêu Thừa dựa vào trên vai nàng, lười biếng nói: “Ta muốn đi xí.”

Tay Nhậm Khanh Khanh đang bóc quýt dừng một chút, đứng dậy định đi gọi người.

Hắn kéo lấy nàng, thấp giọng nói: “Ngươi đỡ ta đi.”

Nàng thở dài một hơi, đỡ hắn dậy, dẫn hắn đi tịnh phòng.

Toàn bộ cơ thể Tiêu Thừa đè nặng nàng, phảng phất như không có chút sức lực nào, hoàn toàn dựa vào nàng chống hắn.

Nhậm Khanh Khanh bị ép lên đến mức thở dốc liên tục, lại không tiện mở miệng oán trách, chỉ đoán nhất định hắn lại giả vờ trêu đùa nàng.

Thật ra Tiêu Thừa đúng là không còn sức, bệnh đến đè như núi, thân thể hắn luôn khỏe mạnh, lúc này lại bị rơi xuống nước, còn sĩ diện không cho ai biết, phát sốt cũng dựa vào thuốc chống đỡ.

Bây giờ đúng là không đi được, nếu không có nàng chống ở bên cạnh, chỉ sợ hắn sẽ té xuống.

Đến tịnh phòng rồi, hắn lại muốn Nhậm Khanh Khanh móc ra cho hắn, mình mềm mại sụp ở trên người nàng.

Nàng hít vào một hơi, chỉ cảm thấy có tòa núi lớn đang đè ép trên người mình, bất đắc dĩ  cởi đai lưng của hắn, cầm lấy tiểu hoàng đế mềm oặt kia.

Một khi tay nàng đã chạm vào, căn dục long mềm dần dần trở nên cương cứng, thẳng tắp chọc vào lòng bàn tay nàng.

Nhậm Khanh Khanh nhíu mi: “Không phải ngươi không có sức sao?”

Tiêu Thừa không biết xấu hổ đáp: “Ta không quản được nó.”

Nàng hừ nhẹ một tiếng, chỉ cầm côn th*t nhắm ngay vào bô.

Thật sự hắn quá mót, thấy nàng không tình nguyện cũng không ra vẻ đáng yêu được, không nín được nữa, lập tức phóng tồ tồ ra ngoài.

Nàng chưa từng hầu hạ nam tử đi xí, lúc này lại đỡ côn th*t của hắn, chờ cho hắn tiểu xong. Bên tai nàng hồng hồng, cắn chặt môi, đúng là phiền toái.

Cuối cùng cũng xong rồi, Tiêu Thừa lại muốn nàng lấy khăn lau đỉnh nấm. Nhậm Khanh Khanh im lặng xoa xoa lung tung, kéo quần lên cho hắn.

Hắn bị động tác mạnh mẽ của nàng làm côn th*t hơi đau, nhưng thấy bên tai nàng hồng như chảy máu, không trêu chọc nữa, lại ăn vạ trên người nàng trở về giường.

Cái tên Tiêu Thừa này lại muốn nàng bồi ngủ, thậm chí còn dịch hướng vào bên trong, dành ra một chỗ cho nàng.

Nhậm Khanh Khanh không muốn, côn th*t hắn vừa cứng lên, nàng sợ lên giường hắn lại làm chuyện đó.

Ánh mắt nam tử ảm đạm rũ xuống, nói: “Ta đã vớt cây trâm lên rồi, ngươi còn giận?”

Tiểu nương tử này ăn mềm không ăn cứng, nhất là không nhịn được khi nhìn thấy dáng vẻ đáng thương của người khác, vẻ mặt này của hắn đúng là đang giả vờ cho nàng xem.

Nhậm Khanh Khanh đứng sau một lúc lâu, đành phải lên giường, vừa đến gần hắn, đã bị kéo chặt vào lòng ngực, gương mặt nóng của hắn dán vào cần cổ nàng.

Nàng duỗi tay qua sờ trán hắn, chỉ cảm thấy nhiệt độ quá cao, liền nói: “Hay gọi thái y đi”

Tiêu Thừa cọ cọ rồi lại cọ dần xuống ngực, môi mỏng chuẩn xác không lầm lẫn ngậm lấy núm vú của nàng, mơ màng nói:  “Không.”

Vất vả lắm mới sinh bệnh, nếu không làm cho nàng thương tiếc mình một chút, chẳng phải mệt hơn sao.

Nhậm Khanh Khanh cảm thấy hắn sốt đến mơ hồ, không mốn đẩy hắn ra, chỉ đành để túy ý hắn ôm lấy eo mình, miệng dùng sức hút sữa.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.