Đoạt Thê - Dịch Chiêu

Chương 74: Nếu phong nàng thành hậu




Nhậm Khanh Khanh bị Tiêu Thừa mang về trong cung,  đưa nàng vào an bài ở Thừa Tú Cung cách không xa Kim Loan điện, cho nàng đủ sủng ái.

Tên Cung còn mang theo danh húy của hoàng đế, vừa đến đã bị giấu kín, chớ nói hậu cung, tiền triều cũng nổi lên sóng to gió lớn.

Kể từ khi lên ngôi, dựa vào thủ đoạn độc tài tàn nhẫn, khiến cho triều thần đối với hắn vừa kính lại sợ. Xưa nay có đại sự gì, cũng chỉ tức giận mà không dám nói gì, xong việc mới góp lời với hoàng đế.

Lần này lại trái ngược, biết được hắn mang theo một nữ tử là dân thường tiến cung, còn nhận được nhiều sủng ái, thậm chí hậu cung vốn bị bỏ mặc trước đó cũng chưa từng đặt chân vào, nhiều lão thần lo lắng gấp đến mức khóe miệng bốc hỏa, sợ hắn tầm thường ngu ngốc giống như tiên hoàng, trầm mê nữ sắc.

Một số triều thần dâng tấu chương, khuyên nhủ hắn phải có cách nào đó bình đẳng, họ cũng đưa ra vấn đề phong hậu, nói thẳng rằng hắn đã lên ngôi được vài năm, cũng đã nhiều tuổi, nếu không lập hậu, chỉ sợ triều đình sẽ rung chuyển.

Ban đêm Tiêu Thừa  cùng Nhậm Khanh Khanh tranh chấp xong, ban ngày còn phải xem tấu chương này đó nói hắn, tức giận đến muốn ngã trên mặt đất, một khuôn mặt đen đến có thể rót ra mực.

Hà Thiên Sinh quỳ trên mặt đất, đầu cũng không dám nâng, bỗng nhiên nghe được hoàng  thượng hỏi: “Nàng đang làm gì?”

Từ  “Nàng” này tất nhiên là nói Nhậm Khanh Khanh, Hà Thiên Sinh nhớ đến  nàng, chỉ cảm thấy người này mệnh tốt, rõ ràng là phụ nhân đã có chồng, còn đã sinh được hài tử, lại lọt vào mắt người đứng đầu thiên hạ.

Hắn đáp: “Nương nương lúc này vẫn đang ngủ.”

Nàng không được phong vị, gọi nương tử lại không thích hợp, vì thế bọn họ liền gọi là “Nương nương”.

Chỉ là không biết vị nương nương này tương lai có thể sẽ lên cao được đến phong vị nào.

Tiêu Thừa cau mày, nhấp một ngụm trà: “Sao còn ngủ?”

Đã gần đến trưa,đêm qua nàng lại ngủ rất  sớm, sao có thể ngủ nhiều như vậy?

Hà Thiên Sinh đáp: “Đúng vậy ạ, đã nhiều ngày nương nương ban ngày cũng buồn ngủ”

Tay Tiêu Thừa gõ gõ ở trên bàn, trầm ngâm một lát, nói: “Gọi Vương Diệp…… Không, gọi Lưu Nham đi.”

Ngày ấy mê dược hắn dùng điều tra ra là do là Vương Diệp, lúc này hắn mới phát giác ra vị thái y này của hắn, đối với Nhậm Khanh Khanh không bình thường. Nếu không, làm sao lúc hắn cáu giận sẽ cầu tình cho nàng?

Trong lòng Tiêu Thừa hối hận, nếu biết rõ hơn thì không nên phái  tên tiểu tử này đi.

Hà Thiên Sinh rũ đầu: “Vâng”

Lưu Nham tuổi tác hơn 50, chòm râu bó lớn, tuổi tác trình độ thượng thừa. Chỉ là chủ quản một thái Y Viện lại được mời đến bắt mạch cho một nữ tử không rõ thân phận, không biết lại có bao nhiêu lời đồn đoán.

Tiêu Thừa bỗng nhiên thở dài một hơi, nói: “Nếu phong nàng thành hậu, sẽ như thế nào?”

Không biết hắn đang hỏi ai, Hà Thiên Sinh lại hoảng sợ không thôi, việc phong hậu lại nói nhẹ nhàng vu vơ như vậy, chắc chỉ có thánh thượng.

Hắn không dám nói bậy, châm chước đáp: “Nương nương ở đó……”

Tiêu Thừa đánh gãy lời hắn, đặt chén trà nặng nề lên trên bàn, kêu lên:

“Trẫm chỉ tùy tiện nói thôi.”

Trong lòng hắn lại quá rõ ràng, tính tình nàng quật cường, bị uy hϊếp mới cho hắn được vài phần sắc mặt tốt, nếu phong hậu, không nói triều thần, chỉ sợ chính nàng cũng không muốn.

Hắn thở dài  một hơi, đứng dậy đi về hướng Thừa Tú Cung.Đã gần đến buổi trưa, nàng cũng nên dùng bữa rồi.

Vẫn còn chưa đi tới cửa, liền thấy trong cung có trận trượng lớn, cho thấy là có ai vừa mới tới.

Hắn ngưng mặt tới gần, nghe thấy bên trong truyền đến âm thanh sắc bén: “Bổn cung chính là tứ phẩm chiêu nghi, tiểu nương tử này giả vờ cái gì, dám để cho bổn cung chờ nàng?!”

Nữ tử đứng đầu hắn cũng không nhận ra là ai, chỉ là phẩm vị phong cao, chắc do công lao phụ thân trong nhà. Hắn đang muốn đi vào, lại thấy Nhậm Khanh Khanh chậm rãi đi ra từ phía sau rèm, đầu tóc buông xõa, gương mặt nhỏ nhắn thanh thuần, vẫn chưa trang điểm đã đi ra ngoài. 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.