Đoạt Thê - Dịch Chiêu

Chương 197: Ngoại truyện 21: Sống quãng đời còn lại (2)




Nhậm Khanh Khanh lại mở cửa hàng đậu hũ, bản lĩnh làm đậu hũ đã học được khi ở huyện Hà, khác hẳn với những món ở địa phương những vẫn rất được thực khách yêu thích.

Bây giờ nàng đột nhiên trở lại, trông nàng vẫn như xưa, giống như một phụ nhân xinh đẹp ở độ tuổi đôi mươi, bên cạnh còn có một  lang quân tuấn tú, khiến hàng xóm càng thêm kinh ngạc.

Hàng xóm nói rằng đậu phụ của nàng có thể dưỡng nhan, vậy nên phu thê hai người đều trẻ trung như vậy, hơn mười ngày liền, quán đậu hũ bị vây chặt như nêm cối, đậu hũ vừa chín đã được người mua hết.

Tiêu Thừa không giúp được gì nên ở nhà nấu cơm. Đến trưa mang đến đó.

Hắn cảm thấy rất lạ lẫm: “Bận rộn nửa đời người, hiện giờ cũng coi như cảm nhận khi được nàng nuôi.”

Nhậm Khanh Khanh cười hắn: “Người đều nói chàng là tiểu bạch kiểm ta nuôi dưỡng.”

Hắn nhướng mày: “Tiểu bạch kiểm cũng thoải mái, ban ngày ăn đậu hũ Khanh Khanh làm, ban đêm ăn đậu hũ trên người Khanh Khanh ——”

Vừa dứt lời, Tiêu Thừa liền đem nàng đè lên trên giường đệm. Nơi này là phòng trong tiệm đậu hũ, hai người thường dùng cơm ở đây, nghỉ tạm, không ngờ trong tiệm mà hắn cũng không thành thật.

Khuôn mặt Nhậm Khanh Khanh phiếm hồng, hơi hơi giãy giụa: “Làm loạn cái gì! Đây đang ở bên ngoài……”

Tiêu Thừa đè nàng lại, vén xiêm y rộng mở, lộ ra yến màu hồng phấn bên trong, không nhẹ không nặng xoa bóp nơi phồng lên, nói: “Sợ cái gì, bây giờ là giữa trưa, làm gì có ai mua đậu hũ.”

Bây giờ hắn đã hơi hối hận, sau khi nàng làm đậu hũ, hai người một ngày chỉ có thể “Nói chuyện gì đó.” vào ban đêm. Bình thường hắn bận đến đầu óc choáng váng, ra cung thì ngược lại. Hắn giống như oán phu nơi khuê phòng, cả ngày nghiêm chỉnh ngồi trong nhà chờ đợi nương tử.

Tiêu Thừa hừ một tiếng, ấn lên núm vú lột ra, trầm giọng nói: “Sau này chỉ mở tiệm buổi sáng.”

Nhậm Khanh Khanh nghi hoặc nhìn hắn, thấy hắn theo lý thường tình nói: “Nàng phải ở bên cạnh nam tử của mình nhiều hơn, nếu không ta bị ai câu đi mất, nàng còn đang bận bán đậu hũ.”

Nàng “Phì” cười một tiếng, nghiêng thân mình ôm lấy hõm eo hắn, nói: “Ta không sợ, Nguyên Hạc ca ca tốt với ta bao nhiêu, lòng ta biết được.”

Lời nói ngọt ngào của nàng đi vào lòng, khiến vành tai hắn hơi hồng lên, nói: “Là ta sợ nàng bị nam nhân câu đi mất.”

Tuy nói về diện mạo, văn chương, võ công, gia thế của Tiêu Thừa đều là số một ở trên đời, nhưng lúc này chỉ kém tuổi một chút. Mỗi ngày nhìn những tiểu tử 17-18, còn nhỏ hơn so với Tiêu Ngọc xum xuê vây quanh nàng, trong lòng hắn nghẹn khuất bao nhiêu.

Hắn gục đầu xuống, cách lớp vải mỏng liếm nhũ viên, đặt ở trong miệng mút vào.

Lúc nàng 30 tuổi sữa đã không còn, không còn sữa chảy ra, nhưng Tiêu Thừa đã quen uống sữa của nàng nhiều năm, cho dù bây giờ không có sữa, chỉ cần lên giường cũng muốn tóm lấy mút vào.

Nước miếng Tiêu Thừa thấm ướt một dải yếm, hắn ngậm núm vú, hoặc cắn hoặc liếm, làm cho viên núm vú bỗng chốc vừa đỏ vừa cứng lên.

Hắn nổi tâm tư dâm đãng, hai tay đang xoa mông nàng, bỗng nhiên đánh bốp một cái, khàn giọng nói: “Chủ tiệm, nam nhân của nàng đâu, sao hôm nay không đến đưa cơm, để một mình nàng ở trong tiệm hả?”

Nhậm Khanh Khanh cắn cắn môi, mặt đỏ như lửa đốt, nàng đã hiểu được, hắn lại muốn diễn. Từ năm đó ở trên thuyền giả vờ làm người chèo thuyền gian dâm nàng, hắn liền lúc nào cũng muốn làm bộ thành ai đó để lộng nàng.

Lúc ở trong cung diễn thị vệ cùng sủng phi, hoặc là hoạn quan cùng công chúa, không có nơi nào không bị ấn để **, chỉ thay đổi thân phận mà thôi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.