Đoạt Thê - Dịch Chiêu

Chương 173: Khanh Khanh muội muội (H)




Nhậm Khanh Khanh u oán liếc hắn một cái, nam tử này phảng phất như chưa bao giờ chơi đủ, từ lúc nàng tỉnh lại vẫn chưa từng xuống giường, ngay cả cơm canh cũng được hắn bón từng miếng vào trong miệng.

Nàng đỏ mặt, những lời nói dâm dục đó không biết bị hắn bắt nói bao nhiêu lần, lúc này còn đùa nghịch trêu nàng: “Hừ….. ưm, nói cái gì……”

Tiêu Thừa dừng lại, quy đầu liền chọc trong bào cung, đỉnh đến trên bụng nhỏ của nàng nhô lên một khối, bao lại chặt chẽ ở bên trong.

Hắn nắm bóp viên núm vú, rất có hứng thú nhìn sữa tươi chảy ra từ mắt nhỏ, nói: “Nàng tự nghĩ đi, dạy nàng bao lâu nay vẫn chưa học được?”

Nhậm Khanh Khanh cắn cắn môi dưới, kiều diễm nhu nhược nhìn hắn, oán giận nói: “Ta làm sao biết được……”

Hắn lại véo thật mạnh, cúi đầu đem núm vú hút vào trong miệng, hàm hồ nói: “Vậy nàng cứ nghĩ chậm thôi, may mà sức ta cũng đủ, ** nàng đến ngày mai cũng được.”

Nàng nhẹ nhàng kêu lên,viên núm vú cứng như đá bị đầu lưỡi hắn bao bọc, sữa mẹ thấm ra bị hắn nuốt hết vào bụng,chỉ cảm thấy vú xẹp đi rất nhiều.

Hắn không động nữa chỉ để côn th*t ở bên trong, tuy hơi trướng một chút, nhưng còn ma sát khó chịu hơn so với lúc thúc vào. Ngực lại bị hắn ăn đến sung sướng. Nhậm Khanh Khanh giả vờ suy tư, nhưng thật ra muốn được hắn bú ʍúŧ nhiều thêm một lát.

Tiêu Thừa thấy nàng vẫn luôn không nói chuyện, ngẫu nhiên chỉ kêu rên một tiếng, nghi ngờ phun viên núm vú ra, lại thấy hàng mày của nữ tử giãn ra, hóa ra bị hắn mút vú đến sung sướng, dâm dịch rất nhanh thấm ướt   của hắn.

Hắn tát vào vú một cái, hung tợn nói: “Nhậm Khanh Khanh, nàng còn hưởng thụ hả?”

Hàng mi dài của nàng ướt át, rầm rì trợn mắt, mềm giọng nói: “Làm gì nha……”

Nhớ đến hắn vừa bảo muốn nàng nói vài câu dễ nghe, nàng câu lấy cổ hắn, nhẹ gọi: “Nguyên Hạc ca ca……”

Tiêu Thừa bật cười thành tiếng, lại bị nàng nói câu ca ca này chọc cho vui vẻ, thầm nghĩ yêu tinh này hóa ra cũng biết dỗ dành người khác, không khỏi dán sát vào nàng thấp giọng nói: “Khanh Khanh muội muội……”

Người này âm thanh lưu luyến lại trầm thấp, nàng nghe thấy vậy vành tai đỏ lên, chật vật né tránh một chút, mất tự nhiên nhẹ rên hừ hừ: “Đừng……”

Hắn đĩnh eo tàn nhẫn thúc vào một chút, đỉnh đến nàng kêu lên hoảng hốt, hắn nhướng mày nói: “Khanh Khanh muội muội, Nguyên Hạc ca ca bắn hết tinh cho nàng có được không?”

Nhậm Khanh Khanh bị hắn hôn hôn lỗ tai, ê ê a a vài câu, không biết đang nói cái gì, chân lại câu lấy hõm eo của hắn, giữa hai người không một khe hở.

Tiêu Thừa rên lên một tiếng, bắt lấy mông thịt cao ngạo thẳng lưng ra vào, nhiều lần thâm nhập đến bào cung, đem đôi mắt nhỏ đáng thương kia thúc mở ra, như muốn đâm thủng cả người nàng.

Môi đỏ của nàng khẽ nhếch, đôi mắt mê man nhìn hắn, âm thanh nhu nhược thấp thấp: “Ưm …… Nguyên Hạc, nhanh lên ……”

Bên trong vốn được rót đầy tinh dịch  của hắn, mấy ngày nay hôm nào cũng bị hắn tưới, tiểu huyệt chưa bao giờ rảnh rỗi. Hắn vẫn không sao cả, chỉ có nàng eo đau chân đau, nộn huyệt phía dưới như sắp bị phá.

Tiêu Thừa ngậm lấy lưỡi nàng gặm cắn, đem môi đỏ của nữ tử  ăn đến sưng lên, như mất giọng nói: “Được, đều bắn cho Khanh Khanh muội muội.”

Hắn làm như tìm được lạc thú nào đó, vẫn luôn gọi nàng như vậy, bắp đùi căng chặt không ngừng đụng phải nàng, phát ra tiếng vang”Bạch bạch bạch”.

Hắn lại trầm xuống, hai viên trứng dái đánh lên mông nàng, đi vào thật sâu, bị đôi mắt nhỏ bên trong hút lấy, lúc này mới làm cho tinh quan mở rộng, bắn tinh dịch  vào tận bào cung.

“A!” Bắn ra nàng cũng kêu lên, bởi vì tinh dịch  bên trong quá nhiều, bụng phình phình, như đang sắp có thể hoài thai.

Khóe mắt nàng phiếm nước mắt, nức nở: “Bụng sắp phá……”

Tiêu Thừa gục đầu xuống nhìn, thấy bụng nhỏ thật như sắp có cốt nhục của chính mình, cười hừ an ủi nàng: “Không sao, ta hiểu rõ, cũng sẽ không thật sự ** chết nàng.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.