Đoạt Thê - Dịch Chiêu

Chương 150: Muốn…chàng (H)




Cái miệng nhỏ phía dưới hút chặt lấy hắn, như thế nào cũng không đủ, Tiêu Thừa đã đưa hai ngón tay vào, nàng  vẫn còn tham ăn.

Hắn hung hăng véo nhẹ viên đậu đỏ trên hoa môi, trong miệng phun ra khí nóng: “Thân mình nương tử thèm lâu rồi, ngón tay lớn cũng không đủ?.”

Nhậm Khanh Khanh ghé vào trên vai hắn, mặt chôn ở trong đó, nức nở: “Đừng, đừng nói nữa……”

Xưa nay nàng là người hay thẹn thùng, Tiêu Thừa lại rất thích nói những lời dâm dục kích thích nàng, lập tức nói thêm: “Ngón tay không đủ, côn th*t chắc là đủ nhỉ?”

Nàng còn bị ấn  trên vách tường, vốn đã bị hắn làm cho không còn sức lực, nghe lời hắn nói xong,  trong đầu một khối mơ hồ, thế nhưng thật sự đáp theo: “Đủ rồi…… Đủ rồi……”

Tiêu Thừa vừa lòng cong cong môi, khiêng nàng đến bên giường, đến mép giường, thả đánh rầm một cái.

Động tác hắn không nặng, nhưng Nhậm Khanh Khanh vẫn bị cộm phải kêu thành tiếng, giường này cứng quá.

Nam tử áp người lên, hôm nay nàng mặc xiêm y màu hồng phấn bị hắn xé toang: “Nương tử, nơi này của nô điều kiện không được tốt, nhẫn nhịn chút.”

Nhậm Khanh Khanh che gương mặt phiếm hồng mặt,  thân mình như ngọc bị hắn lột từ xiêm y rách nát ra ngoài, trắng trắng nộn nộn.

Tiêu Thừa cúi người xuống Liếm  núm vú, tay bóp ra một dòng sữa, nhưng hắn không ăn vội, bóp ra được một dòng lại để trong lòng bàn tay lại bôi lên mặt nàng.  Trên mặt đều là sữa của mình, lông mi cũng dính một chút, chớp mắt chảy xuống theo. Ánh mắt nàng ngây ngốc, có vẻ không hiểu được hắn sẽ làm gì.

Tiểu nương tử dâm đãng lại lộ vẻ hồn nhiên như vậy, hoàn hoàn chiếm cứ tâm trí hắn.

Tiêu Thừa đem tay đút vào miệng nàng, mắt ưng nheo lại: “Nương tử, tay nô ăn ngon không?”

Nhậm Khanh Khanh há miệng, bị bắt nuốt cả hai ngón tay của hắn vào, lại không thể cắn được hắn, nước miếng liền theo khóe miệng chảy xuống. Nàng cầu xin nhìn hắn, gian nan Liếm  ngón tay hắn.

Họng hắn lăn lộn trên dưới, hai ngón tay kẹp lấy mềm lưỡi, cúi đầu đem đầu lưỡi ngậm ở trong miệng.

“Ưm ……” Nàng nói không nên lời, nước miếng chảy ra nhiều, chỉ có thể nôn nóng vỗ vỗ vai hắn.

Tiêu Thừa ăn không đủ, tâm tư cuồng bạo trong lòng tăng thêm, muốn cắn cả đầu lưỡi xuống nuốt vào. Nhưng thấy tiểu phụ nhân đáng thương như vậy, lại cố gắng nhẫn nại, chỉ lôi kéo đầu lưỡi nàng đùa bỡn.

Hắn  vẫn luôn chơi đầu lưỡi như vậy,đã xem nhẹ nước chảy ra từ tiểu huyệt,huyệt tâm Nhậm Khanh Khanh càng ngày càng ngứa, chỉ có thể ma sát hai chân, thậm chí ý  vô thức cọ cọ trên côn th*t của hắn. 

Hắn bóp chặt cằm nàng, buông đầu lưỡi ra, mắt ưng dán chặt vào nàng: “Thật thèm?”

Hai mắt  Nhậm Khanh Khanh mê mang, nghe ngữ khí lạnh băng của hắn, nhất thời có chút sợ hãi, nhưng huyệt mềm ngứa ngáy không thôi, nên cũng bất chấphơn nnhiều, hừ một tiếng: “Ừm…… Thèm.”

Nàng ngoan như vậy, làm cho  Tiêu Thừa  không nhịn được muốn ** chết nàng. Vẫn còn chưa chơi đủ, bẻ hai chân nàng ra, côn th*t cọ sát ở cửa huyệt, hạ giọng: “Nương tử muốn ăn gì, Nô ngốc quá, không hiểu được.” 

Sóng mắt nàng lưu chuyển trừng hắn một chút, đã như vậy rồi, còn phải nói lời này!

Nàng kiều diễm như vậy, Tiêu Thừa không động đậy, ngón tay vê núm vú cứng như viên đá nhỏ, nói: “Nói đi.”

Vẻ mặt nàng xấu hổ cùng giận dữ, lắp bắp: “Ta, ta muốn.”

“Muốn cái gì? Nói rõ ràng.” Hắn mất kiên nhẫn, một cái tát đánh vào núm vú phấn nộn.

“A!” Nàng kêu lên thất thanh, đôi mắt hạnh chứa đầy nước lấp lánh, môi thở hổn hển không rõ lời: “Muốn…… chàng.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.