Đoạt Thê - Dịch Chiêu

Chương 145: Lạc Khâu




Đoàn người đi vận chuyển hàng bằng đường thủy rồi đổi sang đường bộ, mang theo lương thảo nên đi chậm, hai mươi ngày trôi qua, cuối cùng họ cũng đến thành nhỏ ở biên cương là Lạc Khâu.

Tiêu Thừa đóng quân ở biên quan cách đây mấy chục dặm, Nhậm phụ đã mang theo lương thảo đi trước. Tuy nhiên, Nhậm Khanh Khanh lại rụt rè khi đến gần, cho dù như thế nào cũng không muốn đi cùng ông, bọn họ chỉ đành ở lại Lạc Khâu.

Thật ra nàng đã hối hận, nếu Tiêu Thừa thật sự muốn trị tội Tiểu Bảo, có lẽ khi mới biết chuyện, hắn sẽ bắt giữ hài tử này lại, cho dù không làm gì, hắn vẫn có thể dùng hài tử để uy hϊếp Chu Tồn Phong.

Cũng do nàng bối rối nên loạn tâm, vậy mà lại bị khuyến khích đến phương bắc, trở thành thế tiến thoái lưỡng nan như hiện nay.

Nhậm mẫu bảo quản sự dẫn Tiểu Bảo ra ngoài chơi, kéo nàng vào phòng nói chuyện riêng.

Bà thử hỏi: “Khanh Khanh, con nói thật cho nương, con có cảm tình với hoàng thượng không?”

Tay Nhậm Khanh Khanh đang thêu túi tiền hẫng lại, thất thần đáp: “Nói về chuyện này làm gì ạ?”

“Ai! Nương sẽ không nói với người khác.” Nhậm mẫu dán sát vào nàng, lại bắt đầu thì thầm:

“Trước đó con rời khỏi hắn trước, lại quyết tuyệt như vậy, suy cho cùng thân phận hắn tôn quý, tất nhiên là muốn gặp con, bằng không, làm sao lại cho cha con áp tải lương thảo? chỉ là không muốn mất mặt thôi.”

Bà nhắc mãi: “Con nghe nương, lần tới cùng cha con đi gặp hoàng thượng, tất nhiên hắn sẽ vui mừng.”

Nhậm Khanh Khanh nhíu nhíu mày, giương mắt nhìn bà: “Nương, sao nương còn gấp hơn cả con?”

Thấy nàng mang theo dáng vẻ hoài nghi, nhất thời Nhậm mẫu hơi căng thẳng, nói lắp đáp: “Nương…… không phải nương mong con về sau có chỗ dựa sao, cô nhi quả phụ, con sinh ra lại đẹp như vậy, nương sợ cha nương sau này mất đi, hai người con lại bị người ta ức hϊếp.”

Sợ mình nói lòi ra quá nhiều, Nhậm mẫu đơn giản nói: “Con có ý tưởng, tự mình nghĩ đi.”

Bà xoay người rời đi, chỉ còn Nhậm Khanh Khanh ở trong phòng.

Nàng chống đầu, chỉ cảm thấy cha nương nghĩ quá, bây giờ đang là thời điểm chống địch, thân Tiêu Thừa là hoàng đế của Đại Tề, làm sao có thể gặp được nàng ở đây?

Nàng thở dài một hơi, buông túi tiền đã cầm hồi lâu trên tay xuống.

Nhưng qua một lát, bên ngoài có báo có đại nhân đến thăm.

Trong lòng Nhậm Khanh Khanh sửng sốt, hít sâu một hơi, nắm tay Tiểu Bảo đi ra ngoài.

Lúc thân ảnh người nọ lọt vào tầm mắt, làm nàng thất vọng rồi,  hóa ra là Trịnh Nhạc.

Vì hắn hành quân đánh giặc nên lại đen rất nhiều, người cũng trở nên gầy hơn, vừa thấy nàng đã ôm quyền hành lễ: “Nương nương.”

Nàng đáp lại lễ, nói: “Trịnh đại nhân.”

Lúc này, Tiểu Bảo bỗng vẫn luôn trầm mặc bỗng nhiên ngẩng đầu, gọi vang một tiếng: “Cha!”

Hai người đều khϊếp sợ, sau khi phản ứng lại được Trịnh Nhạc sợ tới mức liên tục xua xua tay: “Ta không phải! Tiểu hoàng tử, ta không phải cha ngươi!”

Tuy Tiểu Bảo tuổi còn nhỏ, nhưng luôn luôn tinh thông, nhớ lời mẫu thân đặt ở trong lòng. Vừa thấy nam tử này cao cao gầy gầy, người hơi đen chút, nhưng lại đến tìm mẫu thân, lúc này mới tin tưởng gọi một tiếng thật to.

Nhất thời Nhậm Khanh Khanh có chút thẹn thùng, vội sờ sờ đầu tiểu tử, thấp giọng: “Đây không phải.”

Tiểu Bảo có chút thất vọng: “À.”

Nhi tử rất biết nghe lời sửa lại: “Thúc thúc.”

Trịnh Nhạc thấy đứa nhỏ này thông minh lanh lợi, mẫu thân lại dịu dàng khả ái, khó trách làm cho hoàng thượng nhớ mãi không quên.

Hôm nay hắn đi làm nhiệm vụ đến đây, sắc mặt ngưng trọng vài phần, nói: “Nương nương, Hoàng Thượng mất tích.”

Lòng nàng nhấc lên, âm thanh không ổn: “Sao có thể như vậy?!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.