Đoạt Mộng

Chương 45: Xin lỗi




Khủng long bạo chúa bước từng bước rầm rầm vang động, nhấc chân một cái là đi được gần năm sáu mét, nó một mực đuổi sát theo hướng của bọn hắn không rời, bỗng nhiên lại gầm lên một tiếng "Grào", tiếng kêu chấn động làm rung chuyển cả lớp kính chắn gió trên xe việt dã, Dư Hạo nói: "Khẩu súng này căn bản là vô dụng với nó!"

"Bắn vào mắt nó!" Chu Thăng rống lên, "Lỗ mũi cũng được!"

"Không nhắm chuẩn được!"

Cái đầu khổng lồ của khủng long bạo chúa vẫy qua vẫy lại, đầu của nó vừa đụng trúng cây đại thụ đã đập thân cây nát vụn, càng đuổi càng gần. Dư Hạo không ngừng nổ súng, một phát bắn ra không biết đánh trúng nơi nào của nó, khủng long bạo chúa điên cuồng gào lên một tiếng, có vẻ như nó đã hoàn toàn bị chọc giận nên nó lại tăng thêm tốc độ đuổi đên, nhưng mà toàn bộ thế giới đột nhiên chấn động mạnh!

Khủng long bạo chúa, xe việt dã, thậm chí cây cối xung quanh lẫn bùn đất, tất cả đều bị bật tung lên.

Dư Hạo: "Động đất?"

Ngay sau đó, thế giới ý thức lại trầm xuống, Chu Thăng phản ứng trong nhát mắt: "Anh ấy ngồi máy bay! Gặp phải dòng khí lưu (1) à?"

(1) Phần lớn hành khách đi máy bay đều từng trải qua trạng thái bị lắc, xóc do máy bay bay vào vùng nhiễu động không khí, là nguyên nhân phổ biến khiến máy bay gặp sự cố.

"Ý cậu là gì?" Dư Hạo chưa từng ngồi máy bay.

Thế giới mộng xóc nảy vài cái, khủng long bạo chúa lung lay, gắng sức đứng vững rồi đuổi theo bọn họ.

"Cố chịu đi!" Chu Thăng quát lên, "Lập tức tiến lên!"

Phía trước bên trái là một cái thác nước hòa thành một dòng suối nhỏ trơn trượt, chảy xuôi qua hơn mười mấy mét nữa, dòng nước lại đâm xuống một sườn dốc cao gần 20 mét, tạo thành một cái thác nước khác.

Chu Thăng: "Các vị hành khách! Máy bay của chúng ta trong quá trình di chuyển gặp phải một luồng khí lưu, có chút xóc nảy——"

Chu Thăng dồn sức đánh tay lái, chuyển hướng tại chỗ, Dư Hạo điên cuồng hét lên, đầu con khủng long bạo chúa đã vươn tới ghế sau rồi. Tiếp theo đó Chu Thăng đạp mạnh chân ga xuống, xe việt dã "oanh" một tiếng bay ra ngoài, kéo xa khoảng cách với khủng long bạo chúa, xông đến phía dòng suối, khủng long bạo chúa điên cuồng gầm lên một tiếng đuổi theo, Chu Thăng chuyển hướng, lại vọt trở về!

Dư Hạo bị nước hắt đầy mặt.

Chu Thăng nghiến răng, hai người bị nước lạnh dội xuống, toàn thân ướt đẫm, chiếc xe lao dưới thác nước, khủng long bạo chúa nhanh chóng há miệng, cắn vào trong thác nước.

Chu Thăng hét đến về phía khủng long bạo chúa: "Mời ngài trở về chỗ ngồi, đồng thời thắt chặt dây an toàn. Buồng vệ sinh tạm thời đóng lại——"

Ngay một khắc này, toàn bộ thế giới ý thức bỗng nhiên đảo lộn, khủng long bạo chúa lập tức đứng không vững, ngã một cái, phần đất dưới dòng suối đều bị nham thạch mài đến trơn nhẵn, khủng long bạo chúa vấp ngã một phát, tức khắc con quái vật khổng lồ này bị xung lực của dòng nước đẩy ra xa mấy mét, gào lên một tiếng, cuối cùng bị dòng suối đẩy xuống sườn núi cao 20 mét.

Chu Thăng đem xe đi ra khỏi thác nước, Dư Hạo chỉ thấy khủng long bạo chúa cào loạn, bất lực gào lên một tiếng, rơi xuống vách núi, đầu còn đang vung mạnh.

Chu Thăng: "Tạ ơn!"

Dư Hạo chạy đến một góc sườn núi nhìn xuống phía dưới, chỉ thấy khủng long bạo chúa rơi xuống đang bị choáng váng đầu óc, nó vùng vẫy bò ra khỏi hồ nước dưới đáy vực, lảo đảo nghiêng ngả mà chạy.

Chu Thăng xoa xoa mái tóc ngắn, cùng Dư Hạo liếc nhau, Dư Hạo gật gật đầu.

Dư Hạo: "Cậu thật lợi hại."

Chu Thăng: "Đó là chuyện đương nhiên."

Màn trời tối tăm hạ xuống, Chu Thăng ngồi ở bên cạnh đá nham thạch, ngậm cây cỏ cán, áo sơ mi xanh đen mở bung 3 cúc ra, tay áo cuốn lên, áo sơ mi này khi mặc trên người Trần Diệp Khải thì toàn thân tỏa ra mùi đẹp trai văn nhã, đổi lại thành Chu Thăng mặc trên người thì không khác gì thằng côn đồ.

Chu Thăng lấy một nhánh cây, dựa vào ký ức vẽ lên mặt đất bản đồ của rừng nhiệt đới.

"Không biết anh ấy ngồi máy bay bao lâu." Chu Thăng nói, "Vùng này chúng ta đã đi tìm rồi, ngoại trừ nhà nghỉ cũng không còn nơi nào khác."

"Ở giữa còn chưa đi đến đâu." Dư Hạo đứng trong dòng suối, nước sâu ngang đầu gối, nửa người trên trần trụi, y đang giặt cái áo sơ mi trắng bị bẩn rồi vắt khô. Nơi này không có ánh mặt trời, quần áo ướt đẫm trên người rất khó chịu.

Chu Thăng nói: "Chỗ này, cùng chỗ này... đều cháy hết rồi, không cần đi nữa. Còn lại khu vực trung tâm, cả con đường lúc chúng ta mới tới."

Sắc trời ngày càng tối, xe việt dã mở đèn pha lên, hai luồng ánh đèn chiếu thẳng về phía Dư Hạo trong dòng suối. Trong rừng rậm hiện ra mấy cái bóng màu đen.

"Chu Thăng?" Dư Hạo nói.

Đột nhiên ở giữa nhảy ra mấy con báo châu Mỹ nhào đến chỗ nham thạch Chu Thăng đang ngồi, tức khắc sau lưng Chu Thăng hiện ra một tấm lá chắn, "coong" một tiếng, chặn lại móng vuốt của báo châu Mỹ. Chu Thăng lăn một vòng tại chỗ, đem tấm khiên ở sau lưng nắm vào trong tay, ngay sau đó càng nhiều báo Châu Mỹ lao ra, ấn hắn xuống dòng suối!

"Đi lấy súng..." Chu Thăng nâng khiên, bị nhấn vào trong nước, sặc nước bọt, hai chân dùng sức đạp một cái, Dư Hạo hô lên một tiếng, lập tức xoay người lao về phía xe việt dã, thế nhưng trên xe việt dã đã có ba con báo!

Hai mắt báo châu Mỹ phát ra ánh xanh, đồng thời chúng há miệng gào lên, nhào về phía Dư Hạo! Dư Hạo lội nước tránh né, cầm áo sơ mi ướt đẫm trong tay quăng lên, quất vào báo Châu Mỹ!

"Cút!" Dư Hạo hét, tiện đà xoay người, càng nhiều con báo trườn lên, bỗng dưng trong nháy mắt tiếp theo, kỳ tích xảy ra!

Con báo ở trên không trung bị áo sơ mi quật trúng, giống như bị cây gậy tròn vô hình đập phải, nó bị đập ngã văng tứ tung ra ngoài.

Dư Hạo: "???"

Ngay sau đó y dường như ý thức được cái gì, vung mạnh mở áo sơ mi ra, áo sơ mi đảo qua chỗ nào, báo bị quất đến mức bay lung tung lên, bị quẳng đến bốn phương tám hướng.

"Chu Thăng!" Dư Hạo thở phào một cái, lập tức chạy về phía Chu Thăng, vung áo sơ mi đến rồi quất bay con báo đang đè trên người Chu Thăng, Chu Thăng còn đang giãy giụa, áp lực bỗng nhiên được giải trừ, từ trong dòng suối bật dậy ho khan không ngừng, Dư Hạo hét lên giận dữ: "Đến đây đi!" Lại xông lên trước, áo sơ mi bay tứ tung, khoảnh khắc mấy con báo bị văng bay đầy trời như Thiên nữ tán hoa (2)!

(2) Thiên nữ tán hoa- 天女散華: Theo Tự điển phật học là thiên nữ rải hoa lên thân các Bồ tát và ngài Xá lợi phất.

"Đây là cái thao tác gì?" Chu Thăng không thể tin vào hai mắt mình.

Dư Hạo nói: "Đi thôi!"

Chu Thăng lập tức xoay người, lên xe, Dư Hạo đuổi con báo phía sau, nhảy lên xe, Chu Thăng lập tức lái xe, lao khỏi thác nước.

Hai người vẫn còn kinh hãi, đối mắt nhìn nhau, Dư Hạo nói: "Cái áo sơ mi này, có lẽ chính là... thần hộ mệnh anh ấy cho tôi?"

Chu Thăng nhíu mày nói: "Có ý gì? Nhớ lại, cái áo sơ mi này chính là thứ cậu mặc lên sân khấu mà? Ồ ——"

Dư Hạo: "Cậu ồ cái gì?"

Chu Thăng nói: "Có phải ngày hôm đấy anh ta thấy cậu hát trên sân khấu, mới yêu cậu?"

Dư Hạo: "Không thể nào!"

Chu Thăng: "Vậy cậu giải thích như thế nào ——"

Bỗng nhiên lại có một tiếng gầm lên, xe vừa mới xuống núi, bên trong rừng mưa, khủng long bạo chúa lại vọt tới, Chu Thăng dồn sức vòng tay lái, Dư Hạo hô lên: "Lại tới nữa!"

Chu Thăng phát điên nói: "Tôi thật là chịu đủ giấc mộng này rồi!"

"Tôi có cách!" Dư Hạo kêu lên, "Làm theo tôi nói ——!"

Khủng long bạo chúa phá tan một con đường, xe việt dã phóng vào bãi đất trống bên trong rừng rậm tối tăm, "rầm rầm", "rầm rầm", mỗi nơi bị khủng long đạp trúng đều phát ra tiếng vang.

Đến cuối bãi đất, Chu Thăng mở đèn chĩa ra xa, động cơ "Ong —— ong ——" nổ vang, Dư Hạo khẩn trương không thôi, thân trên ở trần, tay cầm áo sơ mi trắng chắn ở trước người, đứng ở phía trước phạm vi chiếu sáng của đèn pha.

Chu Thăng nhìn chằm chằm khủng long bạo chúa, khủng long bạo chúa gào lên, một đầu phi về phía xe việt dã.

Khoảnh khắc này, Dư Hạo giống như đấu bò, y cầm áo sơ mi trắng vung lên, lắc một cái, khủng long bạo chúa lập tức lệch khỏi quỹ đạo đi tới, đâm vào trong rừng rậm!

Chu Thăng: "..."

Dư Hạo nhanh chóng xoay người, Chu Thăng tìm băng nhạc trên xe việt dã, nhét vào máy phát.

"Bùm bùm chát! Bùm bùm chát!"

"Buddy, you're boy make a big noise ——"

Chu Thăng: "Tiếp theo là tiết mục âm nhạc!"

Dư Hạo: "Đừng nghịch! Tôi khẩn trương muốn chết đi được!"

Khủng long bạo chúa từ trong không trung lại lao tới, Dư Hạo theo tiết ấu âm nhạc vung áo sơ mi, khủng long bạo chúa gào một tiếng lại bay sang một bên rừng cây, hung hăng đập vào!

"We——will we——will, rock you!"

Chu Thăng: "À há ——"

Dư Hạo: "..."

Khủng long bạo chúa lại bò dậy, giống như không xác định được ví trí lại xông lên trước, giống như con chó vẫy vẫy đầu, Chu Thăng nhảy đến trước nắp xe: "Cho tôi chơi với!"

Dư Hạo đem áo sơ mi ném cho hắn, trốn ra phía sau Chu Thăng, khủng long bạo chúa vô cùng phẫn nộ, gào thét xông lên, ngay sau đó, Chu Thăng sạch sẽ lưu loát giật áo sơ mi, khủng long bạo chúa lảo đảo một cái rồi lại đâm vào rừng cây, Chu Thăng lại đuổi theo, khủng long bạo chúa vừa mới há mồm, Chu Thăng lại quát lên: "Đứng dậy cho tao."

Chu Thăng vung áo sơ mi lên, hất về phía khủng long bạo chúa, khủng long bạo chúa bị đẩy một cái ngã chổng vó, bay thẳng lên theo hướng áo sơ mi Chu Thăng hất ra. Nó bay qua đỉnh đầu hai người, ngã thật mạnh ra xa 10 mét rừng rậm, ngay sau đó là âm thanh va đập, âm thanh lăn lộn, lại vang một tiếng "rầm", toàn bộ rừng cây sụp xuống, hiển nhiên lại là bờ rìa của hẻm núi.

Dư Hạo cùng Chu Thăng thở dốc, Chu Thăng cầm áo đưa cho Dư Hạo, nói: "Mặc vào, đi thôi."

Xe việt dã chạy qua rừng rậm, Chu Thăng chuyên chú mà lái xe, hắn thỉnh thoảng liếc mắt nhìn Dư Hạo một cái, Dư Hạo dựa lên trên ghế phụ.

"Mệt à?" Chu Thăng hỏi.

"Có chút." Dư Hạo đáp, "Ở trong mộng mà ngủ sẽ như thế nào?"

"Không biết, cậu có thể thử xem... Hay chúng ta đổi quần áo?"

"Không đổi." Dư Hạo đơn giản mà cự tuyệt hắn —— Chu Thăng chưa từng nhìn thấy qua bức ảnh của Trần Diệp Khải, nên hắn không biết ý nghĩa quần áo của hai người bọn họ khi xuất hiện trong giấc mộng Trần Diệp Khải, cái này có lẽ đại biểu cho tình cảm gì đó của chủ nhân mộng cảnh. Giờ phút này tâm tình Dư Hạo cũng cực kì phức tạp.

Chu Thăng: "Không đổi thì không đổi, cứ nhìn tôi chằm chằm vậy làm gì?"

Chu Thăng đành phải mặc kệ, xe ngoặt ra khỏi rừng rậm, Dư Hạo nói: "Cậu lái xe đi đâu vậy? Sao càng đi càng xa?"

"Cậu nhìn." Chu Thăng nói, "Biên giới tiềm thức có ánh sáng."

Dư Hạo vội vàng ngồi thẳng, từ xa nhìn lại, quả nhiên, lúc mình tới đỉnh núi Thiên Thanh Sơn phụ cận, trên bầu trời có một tia sáng yếu ớt chiếu xuống.

"Chỗ đó cậu đã đi qua chưa?" Chu Thăng hỏi.

"Tôi đi từ trên đỉnh núi xuống." Dư Hạo đáp, "Không cảm thấy gì nha."

"Vậy trước khi cậu xuống dưới, thứ kia có xuất hiện không?" Chu Thăng ra hiệu Dư Hạo nhìn về đỉnh núi hướng khác.

Dư Hạo thấy một cây cầu treo, mà một đầu cầu treo, một đỉnh núi cô độc xuất hiện, trên đỉnh núi đó, có một đạo thiên quang giống như cột sáng, len qua tầng mây dày đặc chiếu thẳng xuống, dừng ở trên đỉnh núi.

Dư Hạo lẩm bẩm nói: "Ngọn núi kia đã bị sấm sét đánh trúng."

"Cảng tránh gió được xây lại." Chu Thăng vòng tay lái, lái xe lên núi, "Lần này đúng rồi."

Khi xe chạy đến sườn núi, quán ăn nơi bọn họ từng ăn cơm xuất hiện, Chu Thăng đề phòng việc bỏ lỡ manh mối nên đi lên xem xét, toàn bộ quán ăn chỉ có một cái bàn, là bàn ăn của Dư Hạo và Trần Diệp Khải.

Kế tiếp, hai người đi bộ lên núi, Dư Hạo xấu hổ hết sức, thần sắc Chu Thăng lại như bình thường.

Dư Hạo: "Hôm đấy, chúng ta ăn cơm xong sau đó..."

"Không có việc gì, là tôi tính tình nóng nảy." Chu Thăng biết Dư Hạo muốn nói cái gì, thái độ khác thường mà đáp, "Dư Hạo, có phải đôi khi, tôi... làm cậu khó xử?"

Dư Hạo: "Không... Không có."

Chu Thăng: "Thật không có?"

Dư Hạo: "Không có thật mà."

"Tôi hỏi một câu nghiêm túc, cậu thích anh ta à?" Chu Thăng đột nhiên nói, "Cậu biết tôi có ý gì mà."

Dư Hạo vừa định nói "Thích giống như bạn bè với nhau", lại hiểu được ý tứ của Chu Thăng, dường như y không chút do dự mà thốt ra: "Không thích."

Chu Thăng cười hì hì nói: "So với tôi thì sao?"

Dư Hạo nói: "Đừng có đùa nữa."

Đường lên núi tối om tối mù, Chu Thăng tới gần Dư Hạo một chút, tim Dư Hạo kịch liệt nhảy dựng lên, những lời Trần Diệp Khải nói đã đả động tới Chu Thăng ư? Trực giác y cảm thấy, Chu Thăng đang nâng tay lên, giống như muốn nắm tay y vậy, trong nháy mắt hô hấp Dư Hạo đều ngừng.

Mà Chu Thăng giơ tay lên, lại đặt ở trên bả vai Dư Hạo.

Dư Hạo nhìn không thấy vẻ mặt của Chu Thăng, nhưng y cũng đoán được Chu Thăng đang nghĩ cái gì. Đã mấy tháng trôi qua kể từ khi ăn Tết, trong khoảng thời gian này, bọn họ vẫn luôn lảng tránh nhau, ngầm hiểu với nhau về một cái vấn đề nào đó trong lòng.

Dư Hạo vẫn thích Chu Thăng, Chu Thăng cũng biết, chỉ là cả hai đều không đề cập đến, tựa như chuyện này không hề tồn tại. Chu Thăng một bên để cho Dư Hạo đi tìm bạn trai, nói chuyện yêu đương; một bên lại luôn tràn ngập địch ý với người có khả năng phát triển thành bạn trai Dư Hạo, hắn không nhìn nổi cảnh Dư Hạo ở bên người khác —— Môn chuyên ngành mới học đầu tuần vừa mới nói qua rằng, ở một số ít loại người, thì tính chiếm hữu đối với bạn bè còn mãnh liệt hơn tình yêu.

Rốt cuộc là cậu muốn tôi như thế nào, tự cậu nói đi. Dư Hạo cảm thấy có khi so với mình thì Chu Thăng càng giống đứa trẻ mãi không chịu lớn hơn, mà tâm tình Chu Thăng, khi so sánh với Dư Hạo thì lại càng mâu thuẫn, để hắn nói hắn cũng chẳng nói nên lời.

Mỗi lần Chu Thăng tức giận, Dư Hạo cũng không biết phải làm sao, y không biết Chu Thăng muốn cái gì, cũng chẳng biết mình nên làm cái gì, lúc trước Chu Thăng không thích Trần Diệp Khải, bời vì hắn nhìn ra Trần Diệp Khải đối với Dư Hạo có ý tứ đặc biệt. Dư Hạo đành phải tận lực không thân cận quá với Trần Diệp Khải, duy nhất một lần, là ở bên trên núi Thiên Thanh.

Hiện tại hồi tưởng mới nhớ, ngày đó có lẽ Trần Diệp Khải đã quyết định hành động. Mặc dù anh ấy không nói cho bọn y biết, lý do gì khiến anh muốn giết Lâm Tầm —— nhưng từ lúc Dư Hạo đoạt được con dao trong tay Trần Diệp Khải thì y vẫn luôn tự trách. Nếu một tháng sau khi khai giảng, y mà quan tâm Trần Diệp Khải nhiều hơn, có lẽ anh cũng không đi đến bước này.

Đương nhiên trách nhiệm này không thể đổ lên đầu Chu Thăng, chỉ có thể nói là do chính Dư Hạo tự mình lựa chọn.

"Anh ấy khá tốt." Chu Thăng nói.

Dư Hạo đáp: "Là khá tốt, nhưng đây là đồng cảm, hơn nữa tôi không thích anh ấy, anh ấy di tình Long Sinh mà."

Chu Thăng nhìn một mảng hắc ám xung quanh, nói: "Một ngày nào đó anh ấy sẽ thoát ra thôi."

Dư Hạo: "Cậu hiểu ý tôi chứ, vả lại, không có cảm giác chính là không có cảm giác, anh ấy quá ưu tú, tôi không thích."

"Tóm lại là tôi ngu ấy hả?!" Chu Thăng nghe được lời này lập tức cảm thấy bản thân bị trào phúng.

Dư Hạo vội nói: "Cậu cũng rất ưu tú, cậu là Tướng Quân mà! Chỉ là tôi cảm thấy, chúng ta... Haizz, cậu đừng nhắc đến chuyện này nữa được không? Vất vả lắm tôi mới để bản thân không suy nghĩ nhiều!"

Chu Thăng đành phải nói: "Xin lỗi, tôi cũng không biết tôi vì cái gì... Dù sao sau này tôi cũng sẽ không ăn giấm của cậu nữa, cậu muốn ở cạnh ai thì liền ở đi."

Dư Hạo: "..."

Chu Thăng: "Ý tôi chính là, aiz, thôi quên đi, cậu hiểu rõ là được. Nếu tôi còn như vậy thì cậu cứ chửi tôi đi. Không, cậu cứ coi như tôi bị điên, đừng phản ứng tôi, để tôi phơi vài ngày là lại tỉnh táo thôi. Lần này đối với Khải Khải, tôi cũng rất xấu hổ, nếu không phải tại tôi nói những lời kia, cậu còn có thể quan tâm anh ấy nhiều hơn..."

"... Nói không chừng ở chỗ này, anh ấy còn có cảng tránh gió..."

Chu Thăng khoác lên vai Dư Hạo, một đường đi lên phía trước, rẽ qua vách núi rồi đi đến cầu treo, gió yên biển lặng, cầu treo dẫn qua mây mù mà ở khe hở trên đỉnh mây đen rơi xuống một cột sáng, tựa như thánh quang chiếu rọi xuống đỉnh núi đối diện.

"Tôi chỉ muốn cậu được vui vẻ."

Cuối cùng, Chu Thăng nói về phía Dư Hạo.

Dư Hạo đáp: "Tôi hiểu." Y còn nghĩ muốn nói câu gì, nhưng y nhịn được.

Tôi như thế này đã vui vẻ lắm rồi, đương nhiên nếu cậu thích tôi một chút, tôi sẽ càng vui vẻ hơn.

"Qua cầu." Chu Thăng nói.

Dư Hạo đi lên, Chu Thăng rất quen tay mà buông khỏi bờ vai y, lại tự nhiên mà nắm tay y như vậy, dắt y đi qua cầu treo. Cây cầu treo này ở trong mộng Trần Diệp Khải đột nhiên trở nên vô cùng kiên cố, sớm đã không còn cảm giác lung lay nguy hiểm như trên núi Thiên Thanh.

"Tôi không sao." Dư Hạo cười nói, "Cầu treo rất ổn."

"Lần trước khi đi qua chỗ này, trông cậu khẩn trương muốn chết." Chu Thăng nói.

Dư Hạo: "Đi vài lần là quen rồi."

Chu Thăng buông tay Dư Hạo ra, hai người một trước một sau đi xuyên qua màn sương mù bao quanh cầu treo, Dư Hạo nhìn thấy một bãi gạch phế tích, giống như lúc cậu mới tiến vào mộng cảnh.

Một tia sáng trên trời chiếu xuống, vừa lúc chiếu lên trên phế tích.

Ở trung tâm phế tích chính là Trần Diệp Khải đang mê mang đứng đấy, Trần Diệp Khải quay đầu lại thì chỉ thấy Chu Thăng cùng Dư Hạo đi ra từ trong sương mù.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.