Đoạt Đích

Chương 16




Edit: Lengkeng_Sophie 

Ngày hôm sau, Tô Tuyết Vân quả thực tiến cung đi thăm Tĩnh Phi, đương nhiên, nàng là đi trước Từ Ninh Cung xem Hiếu Trang, bất quá Hiếu Trang lòng đang phiền táo bạo, như thế nào có thể khiến nàng xem trò cười! Tô Tuyết Vân ngay cả cửa Từ Ninh Cung cũng chưa đi vào, nàng cũng không để ý, cẩn thận dặn dò rất nhiều với Tô Ma cùng đám cung nhân, làm cho bọn họ tận tâm hầu hạ Hiếu Trang, lại lưu lại thanh danh tốt, mới xoay người đi Vĩnh Thọ cung của Tĩnh Phi.

Trong Vĩnh Thọ cung cung nhân rất ít, có vẻ mười phần thê lương, nói là lãnh cung cũng không đủ. Tô Tuyết Vân mệnh Ô Lan mang theo hạ nhân chờ ở bên ngoài, bản thân vào trong phòng.

Mạnh Cổ Thanh đang tại trước gương chải đầu, nghe được tiếng động quay đầu lại nhìn, trên mặt chợt lóe một tia kinh ngạc, lập tức liền đứng dậy hành lễ, “Mạnh Cổ Thanh gặp qua quý thái phi nương nương, không biết quý thái phi nương nương vì sao mà đến?”

Tô Tuyết Vân cười đánh giá bài trí trong phòng một cái, vừa lúc nhìn đến thức ăn chay trên bàn không có dầu mỡ gì, lắc đầu ngồi vào bàn, “Nghe nói chuyện của ngươi, liền nghĩ tiến cung xem xem. Ngươi nơi này như thế nào ngày cả người thông báo đều không có? Bản cung một đường đi vào tới, chỉ nhìn thấy vài cái trộm gian dùng mánh lới, theo như bản cung xem mấy người này đều nên khiển về nội vụ phủ, cung nhân ngay cả làm việc cũng không làm, lưu lại làm cái gì?”

Mạnh Cổ Thanh thật ngoài ý muốn, nàng cùng quý thái phi cũng không tiếp xúc qua, chung quy nàng là chất nữ Thái Hậu, mà Thái Hậu cùng quý thái phi luôn luôn bất hòa, không nghĩ tới khi bản thân bị biếm lạc trần ai, người đầu tiên đến xem nàng là quý thái phi! Mạnh Cổ Thanh nhìn kỹ vẻ mặt Tô Tuyết Vân, nửa điểm khinh thường cười nhạo cũng không có, buông tâm, đi đến đối diện quý thái phi ngồi xuống, cười nói: “Ta nơi này ngay cả chén trà nóng cũng không có, liền không rót cho quý thái phi. Về phần mấy tên tiểu nhân kia, bọn họ cũng liền dám làm chút chuyện ngu xuẩn không vào mắt này thôi, còn không dám đến trước mặt ta quậy.”

Tô Tuyết Vân chỉ chỉ đồ ăn trên bàn vừa thấy đã biết rất khó ăn, nhìn Mạnh Cổ Thanh, “Này còn gọi không dám quậy? Xem ra mấy ngày này ngươi cải biến không ít, chuyện này nếu xảy ra vào lúc trước, phỏng chừng roi của ngươi đều có thể quất chết bọn họ.”

Mạnh Cổ Thanh không yếu thế trước người khác, nghe vậy chỉ là không để ý cười cười, “Dù sao đều là sống, bản thân ta thoải mái là được, nếu thực sự có người dám bức bách ta cái gì, ta cũng không để ý cá chết lưới rách.”

“Nói rất hay!” Tô Tuyết Vân vỗ tay mà cười, “Bản cung liền thích tính tình ngay thẳng này của ngươi, quả thật cùng bản cung khi còn trẻ giống nhau như đúc! Mạnh Cổ Thanh, ngươi còn có tình phu thê với Phúc Lâm chứ?”

Mạnh Cổ Thanh tuy không biết Tô Tuyết Vân tìm nàng làm cái gì, nhưng rõ rệt cảm giác ra đối phương không có ác ý, ngược lại đang bất bình vì nàng, lúc này lộ ra vẻ mặt khinh thường, “Hắn như thế nào xứng làm phu quân Mạnh Cổ Thanh ta? Nếu là tại Khoa Nhĩ Thấm, hắn ngay cả xách giày cho ta đều không xứng!”

“Như thế…… Ngươi nhưng nguyện về Khoa Nhĩ Thấm?”

Mạnh Cổ Thanh giật mạnh nhìn về phía Tô Tuyết Vân, ánh mắt trong nháy mắt liền trở nên sống động, “Quý thái phi, lời này của bà là ý gì?”

“Liền là ý tứ trong lời nói, giả chết, dùng một cái thân phận khác trở lại Khoa Nhĩ Thấm, tiếp tục làm công chúa của ngươi. Nơi đó trời đất bao la, rất xa, Phúc Lâm cùng Đại Ngọc Nhi đều quản không đến.”

Ánh mắt Mạnh Cổ Thanh càng ngày càng sáng, lại không có mất đi lý trí, “vì cái gì bà muốn giúp ta? Bà muốn ta làm cái gì cho bà?”

Tô Tuyết Vân không đáp lại nàng, nâng tay rót ly trà cho mình, nhẹ nhấp một ngụm. Nước trà lạnh lẽo vừa đắng lại nhợn, dám kiêu ngạo khi dễ Mạnh Cổ Thanh như thế, không cần tưởng đều biết là Ô Vân Châu phân phó, ở trong hậu cung, loại thủ đoạn nhỏ này cũng đủ để tha mài chết người.

Mạnh Cổ Thanh nhìn Tô Tuyết Vân trầm mặc, trong đầu nhanh chóng suy nghĩ bản thân có giá trị gì có thể khiến đối phương ra tay giúp đỡ, nghĩ đến Ô Vân Châu là Thuận Trị đoạt đến từ trong tay Bác Quả Nhĩ, nàng suy đoán liền càng lúc càng lớn đảm, chậm rãi nói: “Quý thái phi là muốn Khoa Nhĩ Thấm chúng ta cùng Phúc Lâm quyết liệt, gây phiền toái cho hắn?”

Ý cười trong mắt Tô Tuyết Vân gia tăng, nhẹ nhàng gật đầu, “Không xê xích lắm liền là như vậy, có thù không báo là con rùa rụt cổ, Phúc Lâm nợ, bản cung một ngày nào đó muốn cùng hắn thanh toán!”

Gương mặt Mạnh Cổ Thanh rất trấn định, bàn tay cũng đã nắm chặt, nàng căn bản không cần nghĩ nhiều, này là cơ hội duy nhất của nàng! Cơ hội trốn thoát hoàng cung! Hít sâu một hơi, nàng trịnh trọng đứng dậy giống như hành đại lễ với Tô Tuyết Vân, “Nếu quý thái phi giúp ta trở lại Khoa Nhĩ Thấm, ta bảo đảm Khoa Nhĩ Thấm tuyệt không lại trợ lực cho Phúc Lâm nữa.”

Tô Tuyết Vân nhẹ nhàng nhướn mi, “Nga? Tự tin như vậy? Không cần cùng Ngô Khắc Thiện thương lượng một chút?”

Mạnh Cổ Thanh đứng thẳng dậy, trên mặt là một mảnh tự tin, kiêu ngạo nói: “Chỉ cần ta trở lại Khoa Nhĩ Thấm, không ai làm tốt hơn ta!”

“Được, chờ tin tức tốt của ta.” Tô Tuyết Vân rất vừa lòng thái độ của Mạnh Cổ Thanh, nguyên bản nàng chỉ là muốn giúp Mạnh Cổ Thanh một phen, mượn sức Khoa Nhĩ Thấm chỉ do thuận tiện, không nghĩ tới sẽ có thu hoạch lớn như thế. Xem ra Mạnh Cổ Thanh cũng có dã tâm, đặc biệt trải qua nhiều áp bách như thế, mắt thấy Đại Ngọc Nhi ở kinh thành hô phong hoán vũ, Mạnh Cổ Thanh lại cũng không có khả năng ngoan ngoãn gả cho người rồi cùng nữ nhân khác đi tranh đoạt phu quân, chỉ có bản thân nắm giữ quyền lực mới chân chính tự do tự tại.

Sau khi Tô Tuyết Vân rời cung, liền giao nhiệm vụ an bài Mạnh Cổ Thanh cho Bác Quả Nhĩ, Bác Quả Nhĩ hiện tại trầm ổn có năng lực, nàng một chút đều không cần lo lắng. Kỳ thật nàng trước kia cũng không có nói dối, Mạnh Cổ Thanh rất giống Na Mộc Chung, Na Mộc Chung cũng thực thích thảo nguyên rộng lớn, coi như…… để cho Mạnh Cổ Thanh thay Na Mộc Chung đi thực hiện từng giấc mộng đi.

Bác Quả Nhĩ an bài rất nhanh, chỉ qua vài ngày, đang đêm khuya Vĩnh Thọ cung đột nhiên đi lấy nước (cháy – ngày xưa hay nói tránh), vì Vĩnh Thọ cung bị hoàng quý phi đặc biệt “chăm sóc” qua, bên trong chỉ có vài cung nhân linh tinh trộm gian dùng mánh lới, cho nên lúc phát hiện cháy, lửa đã rất lớn, không ai mạo hiểm vọt vào đi cứu Tĩnh Phi, khi người khác đuổi tới đã không kịp.

Cung nữ Bác Nhĩ Tế Cát Đặc thị mất cho đại hỏa.

Khi Thuận Trị nghe được bẩm báo suýt từ trên long sàng ngã xuống, quả thực không thể tin được lỗ tai, “Ngươi nói cái gì? Ngươi nói ai chết?”

Ngô Lương Phụ hoang mang lo sợ quỳ trên mặt đất, lắp bắp nói, “Hồi…… hồi Hoàng Thượng, là, là…… là Tĩnh Phi nương nương!”

Thuận Trị kéo lấy áo Ngô Lương Phụ, không thể tin truy vấn, “Ngươi nói Mạnh Cổ Thanh chết? Như thế nào có thể? Nàng như thế nào sẽ chết? Cung nhân đều chết sạch sao? Chẳng lẽ đều trơ mắt nhìn nàng bị thiêu cháy?”

Ngô Lương Phụ hoảng sợ, Hoàng Thượng không phải chán ghét phế hậu này nhất sao? Sao sẽ kích động như vậy? Nhưng hắn cũng sẽ không để bản thân làm nơi trút giận, lập tức kéo người ra chịu tiếng xấu thay cho người khác, “Hoàng Thượng, nô tài vừa đã thẩm qua vài kẻ trộm gian dùng mánh lới kia, bọn họ…… bọn họ……”

“Bọn họ cái gì?”

Ngô Lương Phụ cúi đầu nhỏ giọng nói câu, “Bọn họ đều là hoàng quý phi nương nương điều qua.”

Chỉ một câu này, không cần nhiều lời Thuận Trị cũng minh bạch, Tĩnh Phi chưa bao giờ cho Ô Vân Châu mặt mũi, thấy một lần trào phúng một lần, phi tử Ô Vân Châu hận nhất liền là Tĩnh Phi, nếu nay Tĩnh Phi bị biếm không núi dựa, Ô Vân Châu như thế nào sẽ bỏ qua cơ hội! Nghĩ đến kia ngày tại hoa viên, Ô Vân Châu khi dễ Tĩnh Phi, Thuận Trị đã tưởng tượng ra Tĩnh Phi mấy ngày nay có bao nhiêu thê thảm. Hắn giống mất đi khí lực lảo đảo lui về phía sau hai bước, ngã trên giường, thì thào tự nói, “Ta chưa từng muốn khiến nàng chết…… Ta chỉ là muốn dạy dỗ nàng một chút, chỉ cần nàng biết sai liền phong nàng làm tần…… sao nàng lại chết……”

⃰⃰⃰ Truyện được đăng trong nhà Lengkeng_Sophie ⃰ Edit ♥ Lengkeng_Sophie*

Lúc này Mạnh Cổ Thanh đã đến Tương Thân vương phủ, cả người tựa hồ lập tức từ tử khí trầm trầm trở nên tràn ngập sức sống, thoát ly hoàng cung, nàng có loại cảm giác hoảng hốt không chân thật, lăn qua lộn lại một đêm không thể nghỉ ngơi rốt cuộc xác định nàng được sinh ra lần nữa! Ngày hôm sau vừa sáng nàng liền thật lòng hành lễ nghi tối cao trên thảo nguyên với Tô Tuyết Vân, rưng rưng cảm kích nói: “Mệnh của Mạnh Cổ Thanh ta là quý thái phi cứu, ngày sau tất báo đại ân này!”

Tô Tuyết Vân hư nâng một phen, thực thích loại tính cách ngay thẳng không giả tạo này của nàng, chỉ chỉ chỗ ngồi bên cạnh cười nói: “Tới đây, ngồi xuống cùng dùng bữa, lại nếm thử mỹ thực trong kinh, sau này trở về Khoa Nhĩ Thấm, chút đồ ăn này nhưng rất khó ăn được.”

Mạnh Cổ Thanh cười rất tươi, “Cho dù ăn một đời chân dê nướng ta cũng cam tâm tình nguyện.”

Tô Tuyết Vân cười nhìn nàng một cái, nếu không phải thân phận mẫn cảm, nàng có cảm giác Mạnh Cổ Thanh làm vợ hiền cho Bác Quả Nhĩ rất thích hợp. Đáng tiếc đã Mạnh Cổ Thanh là tẩu tẩu của Bác Quả Nhĩ, cho dù Thuận Trị chết, kia cũng là tẩu tẩu trước. Thật sự là đáng tiếc……

—Edit –  Beta: Lengkeng_Sophie  —

Trận đại hỏa ở Vĩnh Thọ cung kia, chỉ thiêu cháy một mình “Tĩnh Phi” toàn bộ phi tần, cung nhân, đại thần đều đang nghị luận chuyện này. Nói là ngoài ý muốn? Ha ha, ai tin chứ? Sao lúc trước không xảy ra ngoài ý muốn? Sao cung khác không xảy ra ngoài ý muốn? Sao cung nhân khác không xảy ra ngoài ý muốn? Sao liền khéo như thế, sau khi Tĩnh Phi đắc tội Đổng Ngạc thị liền xảy ra ngoài ý muốn chứ? Lừa quỷ hả?

Đổng Ngạc Phi là đồ họa thủy bất tường! Mọi người rất tin điều này, không hề nghi ngờ.

Bác Quả Nhĩ nghĩ muốn vị trí kia đương nhiên không thể chỉ phát triển quyền thế, tiền tài cũng là chuyện ắt không thể thiếu nhất, đã hơn một năm thủ hạ kinh doanh buôn bán đã có tiền lời không ít, lần này trực tiếp phái một đoàn thương đội đi Mông Cổ, hộ tống Mạnh Cổ Thanh, đồng thời cũng thuận tiện làm làm buôn, nửa điểm không thiệt thòi. Nghỉ ngơi hồi phục mấy ngày, Tô Tuyết Vân để cho Mạnh Cổ Thanh nữ phẫn nam trang cùng mọi người cưỡi ngựa về thảo nguyên, như vậy tốc độ mau một ít, hành tẩu cũng tiện hơn.

Mạnh Cổ Thanh quy tâm tự tên (tính cách như tên gọi), được Bác Quả Nhĩ cùng Tô Tuyết Vân săn sóc như thế vô cùng cảm kích, nàng là người thông minh, tuy rằng Tô Tuyết Vân đưa ra điều kiện trao đổi, nhưng nàng cũng có thể cảm giác được Tô Tuyết Vân quan tâm phát ra từ nội tâm. Sau khi ngay cô ruột đều tính kế nàng, được phần ấm áp này của Tô Tuyết Vân khiến nàng phá lệ xúc động, nàng nghĩ nàng vĩnh viễn cũng quên không được nhiều ngày ở chung, tựa như lại quay về ở cùng Ngạch Cát như trước đây.

Bác Quả Nhĩ khiến thương đội cùng đi còn có một tầng an bài khác, một là truyền tin đưa vũ khí cho người anh cùng mẹ khác cha – A Bố Nãi, hai là quan sát Ngô Khắc Thiện nhìn thấy nữ nhi phản ứng ra sao, hắn cần biết thái độ thực sự của Khoa Nhĩ Thấm, dù sao Mạnh Cổ Thanh mấy năm không trở về, sức ảnh hưởng ở bộ lạc thế nào cũng chưa biết. Nếu Khoa Nhĩ Thấm thật sự ủng hộ hắn, thì thật sự là hung hăng đánh mặt Thuận Trị.

*Na Mộc Chung:  là Chính thất của Lâm Đan Hãn ( 林丹汗) với danh hiệu Nang Nang Đại phúc tấn ( 囊囊大福晋). Có với Lâm Đan Hãn một con trai tên A Bố Nại ( 阿布奈).

Tái giá với Hoàng Thái Cực sau khi quân Mông Cổ đầu hàng.

Sau khi Hoàng Thái Cực xưng Hoàng đế, được phong Lân Chỉ cung Quý phi ( 麟趾宫贵妃).

Sinh hạ Tương thân vương Bác Mục Bác Quả Nhĩ và Cố Luân Đoan Thuận Trưởng công chúa.

Mạnh Cổ Thanh cùng thương đội vội vàng gấp rút lên đường, dùng tốc độ nhanh nhất trở về Khoa Nhĩ Thấm. Khi nhìn thấy thảo nguyên quen thuộc, Mạnh Cổ Thanh cũng nhịn không được đau khóc thành tiếng, nàng rốt cuộc trở lại!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.