[Đoản Văn Đam Mỹ] Các Thể Loại Siêu Dễ Thương!!!!

Chương 16: Chương 16: A Ngưu




Nghe nói ở thành Trường An có một tên ngốc si tình, người ta không biết hắn từ đâu mà đến, chỉ biết hắn có một cái tên do mọi người đặt đó là " A Ngưu ".

Si tình của một thằng ngốc được người này truyền qua miệng người kia rằng, ngày ngày hắn chỉ mặc duy nhất một bộ hỷ phục đã theo năm tháng sờn vai áo, đầu đội khăn hỉ đỏ ngồi ngay ngắn trên đầu tường. Bất kể là mưa to hay tuyết lớn, hắn vẫn thủy chung ở đó, ánh mắt mông lung không rõ tiêu cự hướng tới hoa hải đường một nhà gần đó.

Có người không rõ vì sao hắn lại nhìn chăm chú khóm hoa hải đường, nghĩ rằng hắn muốn có mà ôm một chậu đến nhưng hắn lại lắc đầu từ chối.

Lại Có người xuất phát từ thiện ý có ý tốt không nỡ bỏ mặc hắn ngồi mãi ở đấy mà đứng dưới tường nhẹ giọng khuyên:

" A Ngưu, mau xuống đây đi!"

A Ngưu cười ngờ nghệch lắc đầu vẫn ngồi vững vàng trên mái nhà nọ, khó khăn nói ra từng chữ một.

"K..không được, A Ngưu... phải chờ "

Hắn đầu óc vốn dĩ không bình thường, vậy mà nhớ được bóng lưng một người.

Hắn nhớ người kia thích mặc lên người trường bào đỏ rực như lửa, miệng lúc nào cũng ngậm ý cười. Trong thành này người đối xử tốt với hắn nhất chính chỉ có y, có thể nói khoảng thời gian tươi đẹp nhất của hắn chính là được vui vẻ ở bên cạnh người kia.

Rồi một ngày nào đó, hắn thấy y đứng ngược nắng chiều, vươn tay ra xoa nhẹ đầu hắn.

lúc này trong đầu óc mù mờ, hắn đoán lờ lợ được y sắp không ở bên cạnh bản thân mình nữa bèn níu vội góc áo y lại.

Nam tử huyết y kia thế mà hiểu được nỗi bất an trong lòng tên ngốc, góc áo bị nắm đến biến dạng cũng không quan tâm. Y luồn tay qua mớ tóc mềm mại của hắn, đặt lên trán y một nụ hôn trấn an.

Y nói ngày cả Trường An nở rộ hoa hải đường thì Người đó sẽ trở về tìm y.

và tên ngốc ấy khắc ghi câu nói ấy trong lòng, thật sự chờ y đến mùa này qua mùa kia, đông đi rồi xuân đến.

...

Ban đầu có người ra mặt khuyên hắn nhưng dần dần chẳng còn ai buồn để ý nữa. Bởi vì hắn là một tên ngốc, khuyên can khô cả miệng chẳng xê dịch được, nên họ mặc kệ hắn vậy.

Rất nhiều năm trôi qua, cuối cùng cũng có một ngày hoa hải đường kéo dài đến tận cổng thành cùng ngày nở hoa. Thấp thoáng đỏ rực trường bào cưỡi tuấn mã đi đến, vài cánh hoa lác đác rơi phía sau lưng y.

Nam tử vỗ nhẹ lên lưng ngựa, đạp không bay tới đáp nhẹ lên đầu tường. Y cười khẽ, cúi người bế lên hỷ phục thiếu niên.

" A Ngưu, xin lỗi đã để ngươi chờ lâu rồi"

A Ngưu ngơ ngác nhìn y thật lâu, sau đó bật cười khanh khách ôm lấy cổ y thật chặt.

"Không...lâu, A Ngưu chờ được rồi"

Cuối cùng thì sự si tình của tên ngốc ấy đã được đáp lại không phải sao?

21/8/2021


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.