Đoạ Tiên

Quyển 4 - Chương 68




Mới vừa bước đến Tây Bắc phù đảo, đưa mắt liền thấy là một vùng sa mạc bằng phẳng mờ mịt. Mặt đất bao trùm đầy những cồn cát lớn nhỏ, thỉnh thoảng mới có một vài cây cỏ xám xịt cùng vài con lạc đà, không khí nóng nực, thập phần khô ráo. Nơi này chỉ có vài sinh vật có thể tồn tại, ngay cả yêu thú chủng loại cũng rất thưa thớt, trong đó bao gồm cả Diệt mông lấy đá sỏi làm thức ăn.

Diệt mông hình thể to như ngựa, lông xanh đuôi hồng, mỏ dài như đao, hai chân sau có móng vuốt to lớn sắc bén dị thường. Phía dưới cánh lại sinh hai chân ngắn nhỏ khác, mang kịch độc, vừa giỏi bay lượn lại thiện chạy trốn. Chúng sống quần cư ở sâu trong sa mạc, sắp những tảng đá to lớn thành những ô hoặc tròn hoặc vuông, hình dạng kỳ dị, tạo thành một thạch quyển (*) rộng lớn trên đất sỏi, làm dấu hiệu sào huyệt của mình.

[(*): thạch quyển: vòng tròn bằng đá, ở đây là ổ của Diệt mông]

Để tránh đả thảo kinh xà, mọi người ở cách sào huyệt Diệt mông hai mươi dặm liền hạ mây mà xuống. Lúc này đã gần đến hoàng hôn, phía chân trời ánh sáng ảm đạm, trời cao giống như một cái bát úp ngược, mờ mờ mịt mịt. Trong không gian tĩnh lặng chỉ nghe tiếng gió gào thét. Kê Khang thả ra thần thức, cẩn thận dò về phía sào huyệt Diệt mông, lúc chạm được một cái thạch quyển lớn nhất trong đó liền nhanh chóng rút về, nói: “Sào huyệt lớn nhỏ ước chừng hơn một ngàn cái. Ở gần trung tâm có một cái lớn nhất, là nơi ở của Yêu hoàng. Mặt khác, Yêu hoàng không phải là một con, mà một cặp hùng thư.”

Ấn Vân Mặc lấy ra một tấm định vị truyền âm phù, nói: “Có thể tu luyện tới phẩm trật Yêu hoàng, tất nhiên linh trí đã mở. Ta cùng với bọn họ câu thông xem xem có thể dùng lí lẽ thuyết phục, làm cuộc giao dịch khiến song phương đều có lợi hay không.” Y ngón tay ngưng linh quang, viết chú văn lên truyền âm phù, rồi sau đó vung tay để cho tiên phù bay đi. Sau một lát, phảng phất có hồi đáp, Ấn Vân Mặc dùng truyền âm nhập mật, hai bên không tiếng động mà nói chuyện ước chừng khoảng một nén nhang.

“Diệt mông tính tình hung mãnh dữ dằn, như thế nào có thể dễ dàng câu thông?” Trong lúc Đỗ Tử Nhân ở một bên dội nước lã, “Hay là chọc giận đối phương, quay đầu lại đánh nhau càng dữ dội hơn.”

Kê Khang cười nói: “Tử Nhân không biết Dịch Lâm vương tử có tài ăn nói. Ta năm đó đã lĩnh giáo qua, nói “thiệt xán liên hoa” (*) vẫn là khiêm tốn.”

[(*): lưỡi sáng hoa sen – chỉ những người có tài ăn nói, miệng lưỡi lanh lợi, giỏi thuyết phục]

Đích xác khiêm tốn, phải nói là xuất thần nhập hóa đại lừa dối… Ấn Huyên nhớ tới chuyện cũ, trong lòng thầm nói.

Diêu Quang không biết là có cảm ứng, hay là anh hùng sở kiến lược đồng (*), ngầm hiểu mà gật gật đầu.

[(*): chỉ việc hai người không bàn bạc trước mà đưa ra ý kiến như nhau]

Đỗ Tử Nhân không phục, còn muốn nói nữa, Ấn Vân Mặc đã kết thúc truyền âm, đối mọi người nói: “Xem như là thành công. Phu thê Diệt mông yêu hoàng có một ái tử, trời sinh căn cốt vụng về không thể tu hành. Nếu muốn thoát thai hoán cốt, phải mượn dùng tiên đan lực. Cho nên đề xuất dùng bốn viên thoát thai hoán cốt đan, đổi lấy bốn quả trứng hóa thạch. Nhưng không cho chúng ta bước vào sào huyệt, sẽ có một đám Diệt mông đem Nguyệt chi hương đưa tới, chúng ta chỉ cần chuẩn bị tốt vật cần giao dịch, chờ là được.”

Diêu Quang đùa cợt mà liếc Đỗ Tử Nhân đang xấu hổ một cái, nói: “Trong túi ta vừa hay có hai khối.” Chính là hắn còn thừa lại sau khi thoát thai hoán cốt phàm thân Tả Cảnh Niên.

Kê Khang lập tức nói: “Ta cũng có một viên, vốn tính toán đưa cho hậu nhân của bằng hữu, trước hãy cứ lấy dùng.”

Ấn Huyên nói: “Ta cũng không mang đan dược.”

Đỗ Tử Nhân cảm thấy thoát khỏi xấu hổ, hòa nhau một lần, giương giọng nói: “Ta cũng có một viên, như vậy là đủ rồi.”

Mọi người đem thoát thai hoán cốt đan tập trung vào một bình, giao cho Ấn Vân Mặc.

Ấn Vân Mặc tiếp nhận bình đan, nói thầm một câu: “Cứ cảm thấy quá mức thuận lợi, có chút không đúng quy tắc…” Lời còn chưa dứt, phía âm u xa xa đột nhiên bùng lên từng đoàn ánh lửa màu xanh chói mắt, giống như vô số ma trơi từ dưới đất bùng phát mà xuất ra, ở trong bóng đêm dị thường hoa mắt. Tiếp theo, là tiếng âm binh hỗn loạn, tiếng quỷ khóc lang gào, tiếng cát bay đá chạy… giữa tiếng chim kêu ầm ầm ù ù vang dội.

Mọi người thả ra thần thức đảo qua, thầm kêu không tốt. Đúng là Đông, Tây, Bắc ba phương Quỷ đế bốn người liên thủ, hướng sào huyệt Diệt mông bất ngờ đánh tới.

Ấn Vân Mặc vội vàng lại thả ra một cái truyền âm chỉ hạc, khoảng khắc sau cười khổ: “Phu thê Diệt mông yêu hoàng đem ta là đồng bọn của mấy vị kia, giận không kềm được mà mắng ta thất tín bội nghĩa, ngay cả sứ giả đã phái đi được nửa đường cũng triệu hồi trở về rồi!”

“Cái này có nhảy vào Hoàng Hà cũng rửa không sạch, chỉ có thể cứng rắn tấn công.” Đỗ Tử Nhân bất đắc dĩ thở dài, “Nói đến cũng kỳ quái, bốn vị Quỷ đế kia đến tột cùng là như thế nào biết được tin tức, liên thủ đến đoạt? chính là… kế lùa sói giết hổ này, thời điểm vẫn còn sớm, nếu chờ chúng ta lấy được Nguyệt chi hương trước thì tốt rồi.”

Kê Khang nhìn hắn một cái, lại nhìn phía Ấn Vân Mặc, thần sắc ủ dột.

Ấn Vân Mặc lười biếng mà cười một tiếng: “Ta nếu thật sự làm như vậy, cũng quá ngu ngốc đi. Miếng ăn đến bên miệng còn để nó bay mất sao?”

Đỗ Tử Nhân lành lạnh nói: “Thế sự thay đổi trong nháy mắt, kế hoạch có kín kẽ cũng xoay sở không kịp đi.”

“Đừng nói nữa!” Kê Khang quát bảo ngưng lại, “Việc đã đến nước này, cũng chỉ có thể thuận thế mà làm. Nếu không có thể theo ý đã định, liền động thủ đi. Mấy Quỷ đế bên kia, không đáng cho chúng ta đi viện trợ, nhưng cũng không thể bỏ đá xuống giếng, liền xem bản lĩnh ai cao đi.”

Mọi người liền lấy vũ khí pháp bảo, bay về phía sào huyệt Diệt mông. Xa xa thấy mây đen kín trời, như cây chổi khổng lồ mà quét ngang thiên địa. Đến gần nhìn nguyên lai là hàng ngàn hàng vạn Diệt mông phát ra tiếng kêu thô lệ chói tai, cánh vỗ mạnh như gió bão, trong mỏ nhọn phun ra thạch đạn. Thạch đạn nhanh chóng rơi như mưa, đem mặt đất tạo thành những hố sâu dày đặc. Nếu là bắn trên người tu đạo, lấy uy lực hung mãnh của ngàn vạn thạch đạn cùng phát một lúc, ngay cả có linh khí phòng ngự cũng khó chống cự được lâu dài.

Diêu Quang tiên, “Tàn huyết” nguyệt luân, Hoàng kim gian bích địch… lại thêm phi kiếm, đạo thuật, phù chú, pháp bảo, mọi người một bên lê đình tảo huyệt thu thập quần phi Diệt mông, một bên hướng thạch quyển trong sào huyệt tìm kiếm.

Liên tiếp kiểm tra trứng trong mấy chục cái sào huyệt, cũng không tìm được Nguyệt chi hương. Đám Diệt mông bị chọc giận triệt để, thế công càng phát ra cuồng bạo. Bốn vị Quỷ đế bên kia tựa hồ có chút ngăn cản không nổi, cảm ứng được có một đội ngũ khác tham chiến, liền hướng về bên này di chuyển, ý đồ muốn cùng hợp lực giải vây. Ấn Vân Mặc mắt thấy đại liễu thụ kia quơ phần cành lá bị gãy rạp, yểm hộ Thần Đồ, Úc Lũy tiến lại gần, Trương thiên sư phất trần thưa thớt, Vương chân nhân một bộ phi kiếm thiếu mất vài cây, triệu hồi ra âm binh quỷ tướng cũng bị phu thê Diệt mông yêu hoàng phun ra cát bụi cuốn đi đến thất linh bát lạc, bộ dáng rất là chật vật, không khỏi bật cười nói: “Cũng không biết là nghe được kẻ nào thiếu đạo đức xui khiến, liền vội vội vàng vàng chạy tới làm pháo hôi. Nếu không khinh địch như thế, trước hãy tìm hiểu rõ ràng, bằng bốn Quỷ đế liên thủ, không hẳn không làm được việc.”

Đỗ Tử Nhân thở dốc trừng y: “Ngươi còn có mặt mũi xoi mói? Nơi này kẻ tối vô dụng chính là ngươi!”

Ấn Vân Mặc quay đầu, cũng không phản ứng.

Ấn Huyên ở bên tai Ấn Vân Mặc nói: “Ta đã sớm muốn một hơi nuốt cái tên hề nhảy nhót này, ngươi lại không chịu.”

“Hắn dù sao cũng là một trong Ngũ phương Quỷ đế, làm sao có thể nói giết là giết ngay?! Lại nói, dù sao cũng phải chừa chút mặt mũi cho Thúc Dạ.” Ấn Vân Mặc thấp giọng đáp.

“Ta xem cả hai người đó đều không vừa mắt. Đợi lát nữa lấy được đồ vật, chúng ta đi trước. Ngươi và ta đồng hành là đủ rồi, cùng mấy kẻ dở hơi này tổ đội cái gì!” Ấn Huyên không cam mà ở trên vành tai y khẽ cắn vài cái, lại nhịn không được thè lưỡi ra liếm, hành động triền miên, ngữ khí cũng là cường ngạnh không cho thương thảo.

Ấn Vân Mặc vươn tay đem mặt của hắn đẩy ra, mỉm cười nói: “Cẩn tuân thánh dụ.”

Ấn Huyên lúc này mới cao hứng chút, nói: “Vậy thì liền một hơi chấm dứt đi.” Rồi hiện ra Kim Long chính thân.

Giống như một đạo kim sắc lôi đình từ khai thiên tích địa bừng sáng phá vỡ bầu trời tối đen, hào quang quanh long ảnh bắn ra, vô số Diệt mông kêu thảm giữa kim quang chiếu rọi khắp thiên địa. Ngay cả một đôi phu thê yêu hoàng kia, cũng run rẩy dưới uy áp Long thần. Ngũ trảo Kim Long du động trên bầu trời, phát ra một tiếng rồng ngâm chưa từng có.

“… Long vương? Không, uy áp này… là…Long thần! Đông Lai thần quân?!” Ngũ phương Quỷ đế trố mắt ngửa đầu nhìn trời, tâm thần kịch chấn. Đỗ Tử Nhân sắc mặt trắng bệch, lẩm bẩm nói: “Hắn… Hắn vậy mà lại là Vạn long chi chủ…”

Đứng giữa hai sừng của Kim Long, Ấn Vân Mặc trường thân ngọc lập, cầm trong tay tiên khí Diêu Quang tiên, hướng đám mây Diệt mông quét ngang một cái. Tinh tú lưu quang theo long uy, như gió cuốn mây tan, đem đám Diệt mông dày đặc quét ra xa. Trước khi tầng mây bị phá thành một khoảng trống to có thể khép lại, Ấn Vân Mặc lại đem ngọn roi cuộn lại, hướng về phía trước rung lên. Hàng vạn trứng chim trong hơn ngàn sào huyệt bị một lực lượng vô hình dẫn dắt, lũ lượt từ mặt đất bắn thẳng lên trời cao.

Đám Diệt mông bị quét ra xa thét lên chói tai, liều mình nhào đến cứu trứng. Ấn Vân Mặc cũng không quản đến chúng, tung hồ lô Càn Khôn, đem một phần nhỏ trứng hoá thạch giữa không trung nặng nề rơi nhanh xuống đất kia thu vào trong túi, số lượng ước chừng ba bốn mươi quả. Y đem một cái trong đó ra châm, một mùi hương lạ lùng thanh tân thấm tận xương cốt nhất thời toả ra, ước chừng bay xa trăm dặm, đem đám âm binh quỷ tướng cùng chướng khí ôn dịch triệt để xua tan.

“Hương toả trăm dặm, có thể đuổi tà, trừ ôn, quả nhiên là Nguyệt chi hương.” Ấn Vân Mặc vừa lòng mà hít vài hơi hương khí, thu bảy tám quả vào trong tay áo, đem đám còn lại hướng Kê Khang trên mặt đất ném tới.

Kê Khang trố mắt mà tiếp được, há miệng thở dốc, rồi lại nhất thời không biết nên nói cái gì.

“Thúc Dạ, tất cả còn lại đều cho ngươi, ngươi tự mình quyết định chia làm sao đi.” Ấn Vân Mặc giương giọng nói, ngữ thanh trong sáng theo gió phiêu đưa, “Ta cùng với Huyên nhi đi trước một bước, chúng ta tái kiến trên đỉnh tháp!”

Kim Long phun ra một tiếng rít gào bất mãn, vung đuôi một chút. Xa xa nhất thời truyền đến tiếng núi lở đất rung.

Ấn Vân Mặc ngồi xếp bằng xuống, trấn an mà sờ sờ kim sắc long lân cứng rắn, cười nói: “Đều phải tách ra, nói vài lời từ biệt cũng không cho?”

Kim Long thuấn đi ngàn dặm, trong chớp mắt liền đến bên cạnh phù đảo, lại xẹt qua cầu treo đến cuối đường, mới hạ xuống hóa thành nhân thân.

Ấn Vân Mặc vừa định cất bước lên đầu cầu, lại bị Ấn Huyên chặt chẽ nắm lấy cổ tay.

“Nếu ta nghĩ không sai, phía trước bình đài trên đỉnh núi hẳn là thế giới riêng biệt của từng người, không thể dùng chung?” Y quay đầu, thấy trên gương mặt tuấn tú của đối phương ẩn hiện vẻ sầu lo, không khỏi ngẩn ra, “Làm sao vậy? Huyên nhi đang lo lắng cái gì?”

Ấn Huyên mắt không chớp mà nhìn y chăm chăm, thật lâu sau mới chậm rãi nói: “Đích xác. Ngay ta cũng không thể bất tuân quy tắc, không thể tiến vào bình đài cùng ngươi.”

“Chúng ta đây liền lên tầng trên gặp?” Ấn Vân Mặc rút tay ra, vỗ vỗ lên cánh tay của hắn, “Yên tâm đi, tách ra không quá một khắc, thực nhanh liền sẽ đoàn tụ.”

Ấn Huyên âm thanh lạnh lùng nói: “Ngươi quên, quy tắc tầng tiếp theo là cái gì?”

“Tầng thứ sáu- quỷ dạ xoa- đối ứng là bát khổ…’Yêu biệt ly’.” Ấn Vân Mặc lúc này mới ý thức được, Ấn Huyên tuy có được Long thần lực, ở trong Bát bộ Phù đồ như cá gặp nước, đến tột cùng vẫn sầu lo cái gì – hắn lo lắng biệt ly, e sợ việc vừa có được lại lần nữa mất đi, càng sợ hãi chính là Đông Lai sẽ mượn quy tắc lực ngóc đầu trở lại. Đến lúc đó hắn thà rằng tránh xa đi không gặp lại, cũng không cam lòng tận mắt nhìn thấy tiểu Lục thúc của hắn bị Đông Lai thương tổn.

Ấn Vân Mặc chăm chú nhìn Ấn Huyên, vẻ mặt dịu dàng nhu hoà “Huyên nhi” y chủ động ôm lấy Ấn Huyên, đem trán tựa vào cằm đối phương, ôn thanh nói “Đừng sợ!”

“Vân Mặc…” Ấn Huyên càng thêm dùng sức mà ôm xiết lấy y, hận không thể đem y khắc vào trong cốt nhục của mình, triệt để hòa hợp thành một thể.

Không biết qua bao lâu, Ấn Huyên đau hạ quyết đoán, buông tay đối Ấn Vân Mặc nói: “Đi thôi, ta nhìn ngươi đi.” Xích sắt treo lơ lửng trong không trung, trên không tiếp trời, dưới không tiếp đất. Giữa mây mù như màng sa mỏng phiêu đãng, ánh mắt của hắn lạnh lùng mà ôn nhu: “Ta sẽ trở về tìm ngươi, tiểu Lục thúc, ngươi hãy chờ ta – ngươi nhất định phải chờ ta.”

“Tốt lắm!” Ấn Vân Mặc mỉm cười đáp.

Ấn Huyên lui về phía sau vài bước, trầm giọng nói: “Đi thôi.”

Ấn Vân Mặc nhìn hắn một cái thật sâu, xoay người đi lên bình đài trên đỉnh núi. Y mãnh liệt quay đầu lại, giữa biển mây cầu treo bằng dây xích trống trơn không thấy thân ảnh Ấn Huyên.

Buồn bã thất vọng bộc phát trong chốc lát, Ấn Vân Mặc giữ vững tinh thần, đem tám loại kỳ hương dựa theo phương vị để vào huân lô nơi cánh hoa sen, lần lượt châm từng cái. Tám luồng khói nhẹ riêng biệt, hiện ra Phật hoa, tường vân, bạch tượng, tỳ bà, tịnh bình, lượn lờ bay lên rồi bị hút vào bên trong hoa tâm. Cuối cùng ở trên đài sen ngưng kết thành một cây đàn đơn huyền lưu ly.

Ấn Vân Mặc lại sờ sờ bên hông, tinh vân Diêu Quang đã hóa thành đai lưng. Từ khi Ấn Huyên ở trên sa mạc hiện ra Long thần kim thân, Diêu Quang liền luôn duy trì hình thái tiên khí, không hóa lại thành hình người, ngay cả ý thức dường như cũng phong bế, lúc này gọi hắn cũng không thấy đáp lại. Tình hình này trước kia chưa từng có. Kiếp trước lúc y vẫn là Lâm Ương, Thiên Phong thường xuyên đùa giỡn ranh ma, Diêu Quang lại luôn luôn ngay thẳng kiên nghị, duy mệnh là từ, chẳng biết tại sao lúc này lại có chút khác thường.

Nga, có lẽ là tâm tình không tốt, muốn yên lặng một chút đi. Ấn Vân Mặc nghĩ nghĩ, thả người nhảy lên đài sen ngồi xếp bằng, đem cây đàn lưu ly kia đặt trên đầu gối.

Kiền Thát Bà, lấy hương khí để tôn vinh thần nhạc, thiện xảo đánh đàn, ca múa mua vui; Chỉ một huyền cầm, có thể làm ra bảy thứ âm thanh, mỗi âm thanh lại có hai mươi mốt cung bậc. Thiên đế muốn nghe tiếng đàn, liền châm một nén kỳ hương, Kiền Thát Bà ngửi hương mà đến, đánh đàn tấu nhạc, dâng lên Đế quân.

Trong làn kỳ hương quanh quẩn, Ấn Vân Mặc bạch y phát ra, đầu ngón tay lướt trên dây đàn. Hàng nghìn hàng vạn thanh âm uyển chuyển kỳ diệu theo dây đàn mà phát, dẫn động tường vân xoay tròn, thiên hoa loạn trụy, khiến người nghe tâm thần sảng khoái, vui sướng không thể giải thích.

Khói nhẹ càng phát dày đặc vây quanh, thân ảnh của y trong làn hương khí mờ ảo dần dần biến mất.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.