Đoạ Tiên

Quyển 4 - Chương 63




Diêu Quang ôm Ấn Vân Mặc trồi lên mặt nước, thả người bay vào bờ, niệm Hỏa tinh pháp chú đem quần áo trên người nhanh chóng hong khô. Đỗ Tử Nhân cùng Kê Khang cũng lên bờ, nhìn chung quanh bốn phía hồ nước, đầm lầy cùng đồi núi, không biết thân ở chỗ nào.

“Ta xem địa thế này có chút quen mắt… Đông nam ba ngọn núi như lá chắn, đầm nước như vận trạch, lại có vài phần giống đoạn sông nơi Đồng Ngô giang. Chỉ là…” Ấn Vân Mặc trầm ngâm một chút, ” phụ cận Đồng ngô giang cũng không có những đầm lầy to lớn như thế a.”

Đỗ Tử Nhân nhìn chung quanh: “Thoạt nhìn bất quá chỉ là một địa phương bình thường trong nhân giới Cửu Châu, cũng không có chỗ nào đặc dị. Cỗ Thiên tiên linh khí cũng kia cũng biến mất… Quy Khư lốc xoáy tại sao lại đem chúng ta cuốn đến đây?”

“Cái này không có kỳ môn, có lẽ liền chứng minh chúng ta không có phần này cơ duyên, ngươi cần gì phải quá mức chấp nhất.” Kê Khang khuyên hắn.

Đỗ Tử Nhân mắt không thèm chớp, quyết tuyệt nói: “Đến đâu hay đến đó, ta nhất định phải phá giải huyền cơ trong đó, tìm được Ngũ đạo luân hồi môn!”

Ấn Vân Mặc đưa tay ra tính tới tính lui, chỉ tính ra bốn chữ: mất mà có lại.

“Mất mà có lại?” Y nghi hoặc mà nói thầm, lại nghe thấy ở chỗ sâu trong đầm lầy ẩn ẩn truyền ra một tiếng rít dài mà trầm thấp. Thanh âm này không phải hổ, không phải báo, lại vang vọng khắp nơi, khiến người nghe tâm thần rung chuyển, kẻ tu vi thấp thậm chí kinh mạch sẽ bị chấn đứt, thất khiếu chảy máu.

Đỗ Tử Nhân vui vẻ nói: “Rồng ngâm! Long tộc dễ dàng bị khí tức linh bảo hấp dẫn. Hẳn là Bát bộ Phù đồ cũng gần nơi này không xa!”

Đương khi nói chuyện, mặt đất dưới chân toàn bộ chấn động, phát ra thanh âm quay cuồng như sấm rền. Bốn người vội ngự pháp bay lên không trung vừa thấy, xa xa xuất hiện một ngọn sóng màu đen, mênh mông cuồn cuộn hướng đến chỗ bọn họ mới vừa đứng mà cấp tốc đuổi tới. Kê Khang nói: “Là thú triều, hẳn là đã bị tiếng rồng ngâm kinh hách.”

Khoảng khắc sau hắc triều tới gần, bọn họ rõ ràng phát hiện, lại không giống chim bay cá nhảy thông thường của nhân gian. Có con tay trắng, đuôi đỏ nửa cá nửa chim, trên mặt nước trượt đi, phát ra tiếng kêu như gà; Có con lại mắt đỏ, thân vàng, diện mạo như vượn lại như ưng, một bên chạy như điên một bên đấm ngực dậm chân; Con khác thì mình trâu, đầu lại sinh bốn sừng, bộ lông dài như áo tơi, vừa chạy trốn lại còn không quên xé nuốt huyết thực… Đỗ Tử Nhân bỗng nhiên cao giọng cười ha hả: “Ha ha ha, ta biết đây là nơi nào – khắp nơi kỳ hoa dị thảo, chim quý thú hiếm – Vân mộng trạch! Không, Vân mộng trạch hiện nay đã khô cạn biến mất, nơi này là ngàn năm trước, viễn cổ Vân mộng trạch!”

Ấn Vân Mặc lẩm bẩm nói: “Khó trách từ xưa đến nay, không người nào có thể tìm ra Tổ Long mai cốt. Nguyên lai là vừa ở Vân mộng trạch, lại không phải Vân mộng trạch. Chôn cốt giữa dòng thời gian không ngừng phiêu lưu, ngẫu nhiên ngắn ngủi mắc cạn, hoặc tại trăm năm trước, ngàn năm trước, hoặc tại vạn năm sau… Khiến cho Bát bộ Phù đồ cũng lúc ẩn lúc hiện, như có như không. Tổ Long thật sự là một tay che giấu giỏi!”

Thú triều cường đại, khắp trời đầy đất, bốn người lập tức triển khai đạo vực bảo vệ tự thân, như một con thuyền khổng lồ giữa đại dương mênh mông sóng to gió lớn. Bị đạo thuật ảnh hưởng, tuyệt đại đa số cầm thú sẽ tránh sang hai bên, không thể lay động đến “Thuyền”. Nhưng cũng có một số con quá mức ngu dốt hoặc hung bạo, đón đầu đánh lên, sau đó lọt vào pháp trận phản phệ, tan xương nát thịt.

Trong đó có một vật nho nhỏ xám xịt, không chút nào hấp dẫn mắt nhìn, cũng không biết như thế nào lại xuyên qua lá chắn pháp trận, hướng ngay ngực Ấn Vân Mặc đánh tới.

Diêu Quang đang muốn dùng Huyền lôi đánh nó, lại bị Ấn Vân Mặc ngăn cản: “Từ từ!” Thân ảnh nho nhỏ kia nhảy tiến vào trong ngực y, liền giống như con heo nhỏ, liều mạng mà dụi đến dụi đi, nhìn kỹ lại chính là con thỏ lông xù béo ú, hai tai phá lệ thẳng tắp, giữa gáy có một nhúm lông trắng kéo dài “Ai nha, nguyên lai là con thỏ Huyên nhi đưa ta, cái câu mất mà có lại là chỉ chính ngươi sao?!” Ấn Vân Mặc cười tủm tỉm mà nói rằng “Lúc trước ta nói ngươi béo phì rất có thịt, bất quá thuận miệng nhắc tới, cũng không thật muốn ăn, ngươi lại chạy đi đâu? Từ Vận trạch trấn chạy đến ngoại ô không lạ, lại có thể chạy đến ngàn năm trước, ngươi thật có bản lĩnh a!”

Diêu Quang túm hai lỗ tai nhỏ dài mà xách đứng lên, nhìn nó giãy dụa quơ tứ chi ngắn ngủn giữa không trung, sau khi xem kỹ nói: “Tựa hồ không phải là con thỏ bình thường, nhưng ta tạm thời còn nhìn không ra chi tiết, Chủ thượng vẫn nên có điểm đề phòng.”

“Một cái con thỏ mà thôi, còn có thể gây sóng gió gì.” Ấn Vân Mặc tiếp nhận đến, lại không nghĩ ôm vào trong ngực: y cũng không phải Hằng Nga, ôm con thỏ thành cái dạng gì? Cuối cùng quyết định đem nó thu vào trong ống tay áo khôi lỗi.

Ước chừng một nén nhang, thú triều mới cơ bản lui hết, bốn phía đầm lầy lại khôi phục mênh mang tĩnh lặng mà quỷ bí.

“Mau nhìn chỗ mặt nước kia!” Đỗ Tử Nhân chỉ một hồ nước phía xa.

Mọi người ngự phong đến gần, thấy nước gợn gợn sóng, phản chiếu cảnh tượng vạn thú lao nhanh như trước, giống như một mặt gương trữ hình ảnh.

“Một cái cửa vào pháp trận thật lớn. Vô luận kẻ bày trận cực lực che giấu như thế nào, cũng sẽ lưu lại dấu vết thi pháp. Tổ Long trước khi lâm chung che dấu đến thật hoàn mỹ, lại không tính đến cỗ thú triều này.” Đỗ Tử Nhân mặt có chút đắc ý, một phen nắm lấy cổ tay Kê Khang, nhảy vào trong nước.

Diêu Quang thấy Ấn Vân Mặc dáng vẻ như có điều suy nghĩ, hỏi: “Chủ thượng tính thế nào? Cũng đi thăm dò tìm kiếm Mai cốt chi địa, hay là như vậy rời đi? Nghịch đảo dòng sông thời gian, quay lại ngàn năm sau, tuy rằng phiền toái, nhưng hợp lực ngươi và ta, cũng không phải là việc khó khăn.”

Ấn Vân Mặc trước đó chưa từng có chuyện do dự. Nếu là Lâm Ương trước kia, chuyện không liên quan đến mình liền cao cao tại thượng, nếu không có hứng thú, không nói hai lời liền bước đi. Nhưng hôm nay nghe thấy thanh âm rồng ngâm kia, lại làm y sinh ra cảm giác quen thuộc mà tim lại đập nhanh, vừa không muốn thăm dò tìm kiếm, lại không đành buông tha. Vừa muốn tới gần, lại muốn trốn tránh, tâm tình mâu thuẫn đến cực điểm.

Y cảm thấy như chính mình đang đứng ở giữa vách núi, hai mắt bị che kín, không biết đến tột cùng là tiến sinh lui tử, hay là tiến tử lui sinh? Trong âm thầm đem năm đầu ngón tay tính đến tính đi, bấm đến móng tay đều phải trọc, vẫn như cũ hạ không được quyết tâm. Cơ hồ lã chã chực khóc, Ấn Vân Mặc ngước mặt, gần như tuyệt vọng mà hỏi một thân vũ khí đắc lực tối tri kỷ đã làm bạn với mình hơn ngàn năm: “Diêu Quang, ngươi giúp ta đưa ra chủ ý?”

Giống như một tòa núi khổng lồ pháp lực vô biên áp lại, Diêu Quang thiếu chút nữa lui về phía sau nửa bước. Ổn định đạo tâm, hắn qùy một gối, đem trán đặt lên eo đối phương, nơi chính mình đã từng quấn quanh: “Sứ mệnh bản thân là vũ khí, chính là Chủ thượng chỉ hướng nào người nào, ta liền chém về hướng đấy người đấy. Tiến cũng được, lui cũng thế, đều không ở trong phạm vi ta suy xét.”

Ấn Vân Mặc đem bàn tay đặt lên đỉnh đầu hắn vuốt ve, thở ra một hơi thật dài: “Có ngươi ở bên cạnh ta, tổng cảm thấy ngay cả ngàn khó vạn hiểm cũng không sợ hãi. Còn có Thiên Phong, hắn mặc dù hung lệ ngoan liệt, đối chủ nhân ta đây cũng tính là một mảnh trung tâm. Chỉ không biết sau khi hắn bỏ chạy vào Ma giới, là an hay nguy… Mà thôi, ta biết chính mình phải quyết định. Hỏi ngươi một câu, bất quá cầu cái an lòng.”

Y dắt Diêu Quang kéo hắn đứng lên, thản nhiên mỉm cười: “Lòng ta đã định, mưa gió không sợ.” Rồi sau đó thả người nhảy vào trong hồ.

————

Sừng sững một vòng núi non, bao quanh một khoảng đất rộng lớn bằng phẳng. Ngọn núi tối đen như mực, cài răng lược, có vẻ dữ tợn hiểm ác cực kỳ; mặt đất bằng phẳng, vàng như nghệ, nứt nẻ thành khối như mai rùa. Những nơi đất nứt ra, thỉnh thoảng có nham thạch nóng chảy đỏ sậm lưu động bên dưới. Ngay ở giữa khu đất, là một toà tháp khổng lồ sừng sững, cao không biết bao nhiêu, tầng tầng lớp lớp, thẳng lên tận mây.

Tháp có tám mặt. Mỗi mặt màu sắc bất đồng. Trên tường khắc phù điêu kỳ hoa dị thảo, tường vân, Phi Thiên, Phật Đà. Trên mỗi mái cong đấu củng đều điêu khắc đủ loại kiểu dáng kỳ cầm dị thú, từ trong vẻ uy nghi cùng trang trọng, lại lộ ra một cỗ uy áp cường đại, thiên thượng địa hạ, duy ngã độc tôn (*).

[(*): trên trời dưới đất, chỉ mình ta là bậc cao quý duy nhất]

Chính là chí bảo của Long tộc xuất thân từ Phật môn, Bát bộ Phù đồ!

Khi Ấn Vân Mặc bước lên mặt đất, là lúc nhìn thấy Kê Khang chạm vào một cánh cửa ở thân tháp, nháy mắt bị kim quang hút vào biến mất. Đỗ Tử Nhân ở bên cạnh hắn lại giở đủ pháp thuật, thậm chí là đập rầm rầm, vẫn không thể làm cánh cửa đóng chặt nhúc nhích. Gây sức ép một lúc lâu, cuối cùng Đỗ Tử Nhân chỉ có thể oán hận mà đạp vào thân tháp một cước, vừa hay lại chạm đến một cánh cửa khác gần đó, đồng dạng bị kim quang hút vào.

“Xem ra cánh cửa ở mỗi mặt tháp, chỉ cho phép một người đi vào.” Ấn Vân Mặc quay đầu đối Diêu Quang nói.

Hắn lắc đầu đáp: “Không sao, ta cũng không phải là người.” Nói xong hắn hóa thành trường tiên tinh vân, quấn quanh eo Ấn Vân Mặc.

Ấn Vân Mặc bật cười, sờ sờ ngọn roi, lựa chọn một cánh cửa màu xanh lớn phía Đông Nam mà chạm vào, lập tức bị kim quang hấp thu vào trong.

Sau khi kim quang tan biến, Ấn Vân Mặc cảm giác mình bị một đồ vật đầy đặn mà dẻo dai gắt gao bao vây, tay chân cuộn lại không thể nào duỗi ra được. Không khí bị đè nén mà trầm thấp, khiến người cơ hồ hít thở không thông. Y theo bản năng mà nghĩ muốn di chuyển khôi lỗi, thi triển phép thuật, lại phát hiện nguyên thần hồn phách bị trói buộc sâu trong thân thể khôi lỗi, mà ngay cả một điểm pháp lực cũng không vận được. Toàn bộ pháp bảo, cũng nằm trong hồ lô Càn Khôn, không cách nào lấy ra được.

Phía trên đỉnh đầu tựa hồ có một cái cửa nhỏ co rút lại, y cố gắng vặn vẹo thân thể, hướng chỗ cửa nhỏ chui tới.

Cửa nhỏ dẫn tới một cái thông đạo cực kỳ chật hẹp, đè nén đến lục phủ ngũ tạng của y đều ép làm một đoàn, khổ không thể tả. Ấn Vân Mặc cố sức mà hít thở, cắn răng tiếp tục hướng thông đạo phía trước vặn vẹo trườn tới, bả vai lại kẹt ở một chỗ chật chội, vô luận làm thế nào cũng không thể động đậy. Thông đạo phảng phất cũng thống khổ mà mãnh liệt co rút lại, cơ hồ muốn đem y xoắn thành một sợi mì lồi lõm.

… Diêu Quang, ngươi ở đâu? Ấn Vân Mặc thầm lặng gọi.

Trong thần thức truyền đến tiếng đáp lại: Chủ thượng, ta vẫn ở đây. Nhưng tiên thân pháp lực bị khóa, mười phần không còn một. Bất quá, chỉ cần Thiên Đạo vẫn còn, tinh lực có thể tiếp tục vận hành. Đợi ta ngưng tụ Tinh Diệu lực, sẽ bài trừ trói buộc này.

Một lát sau, tựa như trong vũ trụ mờ mịt, đại đạo vận hành, tinh thần sinh diệt; một cỗ Thiên tiên linh lực mãnh liệt bộc phát, đem trói buộc bốn phương tám hướng đập nát! Ấn Vân Mặc cũng được cỗ tinh lực này nâng lên mà ra. Mặt đất và trên không trung đầy mảnh huyết nhục lầy lội.

Tham lam mà hít vài hơi không khí sạch sẽ, y mệt mỏi ngồi dậy. Một bên nhìn núi rừng hoang dã xung quanh, một bên phủi bụi bẩn trên người. Khi chà lau diện mạo, y bỗng nhiên cảm thấy có điều kỳ lạ: mặt tựa hồ biến đổi? Sờ lên sao lại lạnh và cứng như băng?

Cách đó không xa có một dòng suối nhỏ. Ấn Vân Mặc lập tức đứng dậy, hướng mặt nước soi xuống. Nhất thời trước mắt tối sầm: Đầu rắn, thân người, đuôi dài. Thật là một đại mãng xà tinh hùng tráng uy vũ.

Diêu Quang hiện ra thân hình, nghẹn họng trân trối mà nhìn y: “Chủ, Chủ thượng…”

“Ta biết. Phục Hy cùng Nữ Oa đại thần là đầu người thân rắn. Nhưng lão nhân gia đó tốt xấu còn có mặt mũi.” Ấn Vân Mặc khóc không ra nước mắt mà le lưỡi rắn thật dài “Chính là ngươi xem ta, ngay cả đầu lưỡi cũng đã phân nhánh!”

Diêu Quang không biết phải nói gì. Một lát sau mới xấu hổ mà nói: “Chúng ta hiện nay hẳn là ở Bát bộ Phù đồ tầng thứ nhất. Trước giờ chưa có người nào đi qua, bởi thế cũng không thể nào biết được nội tình. Theo ta thấy, chuyện này không giống phép thuật, cũng không giống Phật môn uy lực hoặc Long tộc bí pháp, lại như là quy tắc tự thành trong tháp.”

“Quy tắc?”

“Đúng vậy. Mới vừa rồi thoát trói buộc, ta liền thả ra thần thức tuần sát. Lại phát hiện chỗ này rừng rậm rộng lớn khôn cùng. Còn có rất nhiều đồ vật như túi da thật lớn treo trên cây. Ta tò mò mở ra một cái nhìn xem, bên trong cũng là đầu rắn thân người y vậy … Bọn chúng như là đã mệt nhọc hấp hối lâu rồi, thống khổ không chịu nổi. Nếu trước chúng ta không có xé nứt túi da đó ra, chỉ sợ cũng bị vây bên trong mãi mãi như vậy.”

Bởi vì không có chân, Ấn Vân Mặc đành phải khoanh cái đuôi đặt nửa người ngồi lên trên, nâng khối đầu rắn nặng trịch kia mà suy tư: “Không biết Kê Thúc Dạ cùng Đỗ Tử Nhân từ hai cánh cửa khác tiến vào, có trải qua giống ta hay không. Nếu chuyện này thật sự là quy tắc trong tháp, chỉ cần vào tầng thứ nhất, liền thành mấy túi da ấp ra quái vật nửa người nửa xà, lại phải làm như thế nào để bài trừ đây?”

Trong lúc y gian khổ suy tư, Diêu Quang cũng không nhàn rỗi, không ngừng vận hành tự thân Tinh diệu Thiên tiên linh khí, muốn vì y tẩy trừ nguyền rủa, nhưng đều không hề tác dụng. Lại nhịn không được thả ra thần thức, tuần sát đến chỗ xa hơn, chỉ thấy vẫn như trước mênh mông mờ mịt không có biên giới. Ở con suối sâu trong rừng chỉ có một ít quái vật đầu rắn thân người di động, cũng không biết trong đó có hai vị Quỷ Đế hay không.

“… Xà thủ nhân thân… Túi da… Ấp ra… Bát bộ Phù đồ…” Ấn Vân Mặc thì thầm lẩm bẩm, đột nhiên linh quang chợt loé, nhịp nhịp cái đuôi: “A nha, ta nghĩ ra rồi! Xà thủ nhân thân, chính là Ma Hầu La Già đi. Là Đại mãng thần đứng thứ nhất trong Bát bộ chúng sinh. Trong kinh Phật ghi lại “nhiều sân hận, tham ưa rượu thịt, dối trá vô tri”. May mắn không khiến đầu óc ta biến thành tính tình kia… Diêu Quang, ta ước chừng nghĩ ra được quy tắc của Bát bộ Phù đồ rồi!”

Y tróc khởi chót đuôi của mình, trên bùn đất mà vẽ một cái hình tháp, phân chia thành tám tầng: “Ngươi xem, tầng thứ nhất là Ma Hầu La Già, lên trên sẽ là Khẩn Na La, Ca Lâu La, A Tu La, Kiền Thát Bà, Dạ Xoa, Long, Thiên Nhân, là tám loại chúng sinh. Mà chúng sinh lại có tám thứ khổ: Sinh, Lão, Bệnh, Tử, Oán tăng hội, Ái biệt ly, Cầu bất đắc, Dĩ cập ngũ uẩn. Những cái này đối ứng với nhau, Ma Hầu La Già đối ứng với Sinh khổ. Trong bụng mẹ chật hẹp, bị đè nén chèn ép. Mới sinh ra khi nóng khi lạnh, gió thổi như đâm như cắt, đây đều là Sinh khổ.

Lấy đó mà suy, đầu sinh ra sừng, người không phải người (phi nhân) là Khẩn Na La, đối ứng chính là Lão khổ.

Trên đầu có mào, bởi vì thích ăn Độc Long mà tích độc quấn thân Già Lâu La, đối ứng Bệnh khổ.

Bộ mặt xấu xí, nghi ngờ ghen tị, hiếu chiến thích sát A Tu La, đối ứng Tử khổ.

Lại lên trên không nói trước được. Ít nhất bốn tầng này, phải ấn theo quy tắc đối ứng vận hành. Nghĩ muốn bài trừ quy tắc, liền phải nghịch thiên mà đi. Giống như ta tu đạo, cũng phải bài trừ Thiên đạo quy tắc, từ trong đoản thọ trở thành trường sinh, đồng dạng cũng là nghịch thiên mà đi.”

Diêu Quang khen ngợi mà gật đầu: “Chủ thượng nói có đạo lý. Chỉ là làm thế nào nghịch thiên mà đi, bài trừ quy tắc?”

Ấn Vân Mặc nói: “Phương pháp trái ngược: Sinh lấy tử mà phá, Lão lấy tráng mà phá, Bệnh lấy khoẻ mà phá, Tử lấy sinh mà phá.”

Diêu Quang nghĩ nghĩ, nói: “Ba cái trước hoàn hảo dễ làm. Trong hồ lô Càn Khôn chúng ta có Tử Vi sơn linh tuyền thuỷ có thể giải bách độc, có pháp bảo Nghịch tố bàn để phản lão hoàn đồng, còn chuyện chết mà sống lại có thể khó làm, vong hồn chi phải qua Hoàng tuyền quan, Chuyển sinh đài… Từ từ, ta hiểu được – ngươi đừng cười!”

Ấn Vân Mặc vỗ bờ vai của hắn, cười đến phun cả xà tín: “Ha ha ha, Hoàn hảo ngươi tỉnh ngộ sớm, không thì bị ta cười nhạo ước chừng một năm…”

Diêu Quang quẫn đến đỏ cả mặt. Hai người trăm miệng một lời thốt lên: “Sinh tử cốt nhục chi!”

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

Tiến vào phó bản-

Tên gọi Phó bản: Bát bộ Phù đồ

Loại hình Phó bản: nhiệm vụ thông quan

Hạn định nhân số: 8 người

Quy tắc thông quan: là nam nhân phải leo lên tám tầng!

Phần thưởng khi thông quan: Long tộc chí bảo “Bát bộ Phù đồ” ; Thiên tiên linh bảo “Ngũ đạo luân hồi môn”; đế vị Bắc Âm Phong Đô đại đế.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.